Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 636:

 

Đã đến tầm nửa đêm, rạng sáng, Nguyệt Như Ca khoác áo ngủ tơ tăm nằm trằn trọc trên giường, không ngủ được. Cô ta rót ly nước uống xong mới phát hiện đèn phòng thí nghiệm còn sáng. Đi đến đấy, xuyên qua cửa kính lớn của phòng thí nghiệm, cô ta thấy Thomson đã dựa vào bàn thí nghiệm mà ngủ mất rồi, con Giang Thanh Việt vẫn cố chấp làm thí nghiệm, bên cạnh có một đống chuột bạch chết.

 

Nguyệt Như Ca khoanh tay nhìn chăm chú vào người đàn ông trong phòng thí nghiệm, khẽ thở dài một tiếng.

 

Lục Hỉ Bảo có thể vì Giang Thanh Việt mà một mình mạo hiểm đi hái sâm ngọc linh, suýt bị đàn sói cắn chết. Còn Giang Thanh Việt cũng có thể vì Lục Hỉ Bải mà một mình xông đến Ám các, tìm cách cứu viện, bây giờ thì lại trầm mình trong phòng thí nghiệm không quản ngày đêm để nghiên cứu chế tạo thuốc giải.

 

Cô ta vì trăm năm hữu hảo giữa nước Z và nước R, hy sinh một chút thì có sao đâu?

 

Có lẽ, bọn họ vốn không nên sa vào tình ái, nghề nghiệp của họ thế này, trên vai phải gánh sứ mạng, chắc chắn họ sẽ phải hy sinh một thứ gì đó một cách không tình nguyện.

 

Sáng ngày hôm sau, sau khi thức dậy, Nguyệt Như Ca vào phòng thí nghiệm gọi hai người đàn ông trong phòng: “Hai người làm thí nghiệm cũng được, nhưng phải ăn sáng đã rồi muốn làm gì thì làm!”

 

‘Thomson đang nằm bò trên bàn, anh ấy nghe thấy giọng nói của Nguyệt Như Ca thì mới bừng tỉnh: Không được rồi, không được rồi, đêm nay tôi không muốn ngủ ở phòng thí nghiệm nữa đâu, tôi ngủ úp sấp cả một buổi tối, bây giờ eo đau đến nỗi sắp đứt ra rồi”

 

“Giang Thanh Việt, hôm qua anh không ngủ chút nào đúng không?

 

Anh đi tắm trước rồi nghỉ ngơi đi. Tôi cũng có chuyện muốn bàn với anh nữa”

 

Giang Thanh Việt biết Nguyệt Như Ca đang muốn nói đến kế hoạch đánh Châu Thắng, anh ấy liền đứng lên cởi bộ đồ tiêu độc xong rồi cùng họ đi ra khỏi phòng thí nghiệm.

 

Giang Thanh Việt đến phòng Lục Hỉ Bảo trước.

 

Mỗi ngày, Giang Thanh Việt vẫn kiên trì đến nói chuyện với cô ấy, hi vọng cô ấy sớm tỉnh lại.

 

Giang Thanh Việt dùng khăn nhúng vào chậu nước ấm, sau đó vắt sạch nước rồi lau mặt mũi chân tay Lục Hỉ Bảo, xong nhẹ nhàng nói với cô ấy: “Bảo, anh đang nghiên cứu thuốc giải cho em, em đợi anh, đợi anh thêm một thời gian nữa được không?”

 

“Chờ em tỉnh lại, em khỏe lại rồi chúng ta sẽ kết hôn, rồi sẽ sinh một em bé thật dễ thương, được không?”

 

“Chẳng phải em rất thích trẻ con sao? Chờ em tỉnh lại, em muốn sinh bao nhiêu con cũng được, nhé?”

 

Giang Thanh Việt lau người cho Lục Hỉ Bảo xong thì cầm tay cô ấy lên hôn vào mu bàn tay cô ấy, sau đó anh ấy nhẹ nhàng đặt tay cô ấy vào trong chăn.

 

Lúc đứng dậy, Giang Thanh Việt lưu luyến cúi người xuống hôn trán cô ấy.

 

Đôi mắt của anh ấy ngắm thật kỹ khuôn mặt nhỏ của Lục Hỉ Bảo rồi nói: “Bảo, anh rất nhớ em, em phải tỉnh dậy thật nhanh được không?”

 

Cô gái nằm trên giường bệnh vẫn nhắm chặt hai mắt, đôi môi tái nhợt đi, dường như không cảm nhận được những âm thanh ở bên ngoài.

 

Nhưng Lục Hỉ Bảo đang hôn mê, được Giang Thanh Việt và Thomson lấy con chip điều khiển từ trong cơ thể ra thì vẫn đang có ý thức.

 

Cô ấy đã mơ một giấc mơ dài.

 

Giấc mơ đó vừa chân thực vừa hư ảo.

 

Lục Hỉ Bảo đi tới trước một cánh cửa, một tiếng cọt kẹt kêu lên, cửa được mở ra, Giang Thanh Việt bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô ấy.

 

Lục Hỉ Bảo vô cùng ngạc nhiên, cô ấy chạy lại ôm lấy anh ấy, nói: “Giang Thanh Việt!”

 

Nhưng dường như Giang Thanh Việt không nhìn thấy cô ấy, cũng không nghe thấy giọng nói của cô ấy, xung quanh Lục Hỉ Bảo có một lớp màng vô hình bao bọc lấy cô ấy, ngăn cản cô ấy đến gần Giang Thanh Việt. Cô ấy dùng hết sức gọi tên anh ấy, vẫy tay gọi anh ấy nhưng Giang Thanh Việt vẫn không thấy gì hết.

 

Lục Hỉ Bảo vội vã dùng cả thân thể lao vào lớp màng vô hình đó nhưng vô dụng, cô ấy vẫn bị hất ngược trở lại.

 

Cô ấy ngồi bệt xuống dưới đất, cách một lớp màng mỏng nhìn Giang Thanh Việt đang đứng trước một giường bệnh, mà người nằm trên giường bệnh lại chính là cô ấy.

 

Cô ấy năm trên giường bệnh không nhúc nhích, cô ấy đã chết rồi sao?

 

Lục Hỉ Bảo ngạc nhiên đưa hai tay ra, cô ấy nhìn tay của chính mình, lại nhìn ra bên ngoài lớp màng vô hình kia, cô ấy rất muốn đi tới ôm lấy Giang Thanh Việt, nhưng thân thể của cô ấy dù đi xuyên qua được lớp màng vô hình đó rồi nhưng bàn tay chỉ xuyên qua người Giang Thanh Việt mà không chạm được vật nào hết.

 

Thật sự cô ấy đã chết rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK