Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 710:

 

“Người ngoài? Dù thế nào anh cũng là bạn trai cũ của em, việc của em làm sao anh có thể không để ý đến được?”

 

Lục Hỉ Bảo sửng sốt đến mức tam quan cũng bị đổi mới, cô ấy bắt đầu điên cuồng đấm đá vào người Trì Quân, nhưng dẫu sao Trì Quân vẫn là đàn ông, sao Lục Hỉ Bảo có thể kháng cự nổi anh ta?

 

Trì Quân kéo người Lục Hỉ Bảo đè cô lên cửa sổ, nói: “Em chưa từng thử với anh, tại sao lại muốn kết hôn với Giang Thanh Việt chứ? Hỉ Bảo à… Anh đã từng cho rằng em sẽ vĩnh viễn ở bên anh, em cũng đã nói em sẽ vĩnh viễn yêu anh rồi mà, tại sao lại lừa anh? Tại sao vừa quay lưng đi thì đã yêu Giang Thanh Việt rồi chứ? Gã ta có cái gì tốt? Em coi trọng tiền của gã ta hay coi trọng mặt của gã ta?”

 

Lục Hỉ Bảo sợ Trì Quân bị kích động sẽ làm ra hành động gì không lường trước được nên vội vàng trấn ai rì Quân, anh đừng xúc động, anh thả em ra trước đã, rồi chúng ta ngồi xuống đàng hoàng nói chuyện nhé!”

 

Trì Quân năm lấy căm của Lục Hỉ Bảo, quay mặt cô ấy qua, ép cô ấy phải đối mặt với mình, gào lên: “Nói đi chứ, sao em không trả lời anh?

 

Hả?”

 

Máu nóng dồn lên não, Lục Hỉ Bảo hét lên: “Cái gì Giang Thanh Việt cũng tốt hơn anh hết, anh nói tôi bỗng nhiên không yêu anh nữa, nhưng anh có từng yêu tôi không? Giang Thanh Việt yêu tôi, yêu tôi hơn bất cứ ai. Anh ấy là một người tốt như thế, tại sao tôi lại không yêu anh ấy chứ?

 

Anh đã đá tôi rồi, chẳng lẽ còn hi vọng tôi mỗi ngày sẽ lấy nước mắt rửa mặt vì anh à!”

 

Huống chỉ, sau khi yêu đương với Giang Thanh Việt, Lục Hỉ Bảo mới hiểu ra rằng thì ra tình cảm mà trước đây cô ấy từng dành cho Trì Quân cũng chỉ như vậy. Trong thứ tình cảm đó có thích, nhưng tuyệt đối không thể gọi là yêu.

 

Cô và Giang Thanh Việt nhiều lần từng cùng nhau trải qua ranh giới giữa cái sống và cái chết, nhưng giữa cô và Trì Quân, nghiêm khắc mà nói, ngay cả những ngày yêu đương nghiêm túc cũng không có, cô luôn là người tương tư đơn phương. Nhưng cảm xúc yêu đơn phương đó giống như những tâm sự sáng nắng chiều mưa của thiếu nữ vậy, rất nhạt, rất mỏng, chỉ cần mạnh tay chút thôi là vỡ ngay.

 

Sau khi bị Trì Quân đá, Lục Hỉ Bảo rất buồn bã, cũng từng khóc lóc nhưng rất nhanh đã vực dậy tinh thần. Bởi với cô, đó chẳng qua chỉ là một cuộc tình mù quáng dại khờ mà thôi, so với tình cảm giữa cô và Giang Thanh Việt, nó nhẹ như lông hồng vậy.

 

Điện thoại của Lục Hỉ Bảo bỗng reo lên, Lục Hỉ Bảo gắng gượng quay đầu nhìn xem, trên màn hình chính là dãy số của Giang Thanh Việt.

 

“Giang Thanh Việt…”

 

Giang Thanh Việt nhất định đang ở gần đây. Cô dùng sức đập vào cửa sổ xe, hét lớn: “Giang Thanh Việt! Em ở đây!”

 

Trì Quân ép Lục Hỉ Bảo ngồi xuống ở ghế phụ rồi lái xe đi, đạp cần ga, chiếc Mercedes-Bez màu bạc lập tức phóng vụt ra ngoài.

 

Sau khi Giang Thanh Việt lái xe đến bệnh viện, anh ấy gọi điện thoại cho Lục Hỉ Bảo mãi mà không có ai bắt máy nên đi thẳng lên lầu, hỏi những người trong khoa của cô, nhưng bác sĩ trong khoa lại nói rằng Hỉ Bảo đã tan việc vào nửa tiếng trước rồi.

 

Giang Thanh Việt có linh tính không lành, chợt nhớ đến vừa rồi ở dưới bệnh viện hình như anh nhìn thấy một chiếc xe có biển số xe quen thuộc, anh ấy từng thấy biển số đó một lần, hình như là xe của Trì Quân!

 

Sau khi nhận ra được vấn đề, Giang Thanh Việt vừa bước nhanh xuống bệnh viện vừa định vị vị trí của Lục Hỉ Bảo.

 

Kể từ lần trước Lục Hỉ Bảo bị Châu Thăng bắt đi, Giang Thanh Việt luôn đề phòng, muốn bảo đảm cho Lục Hỉ Bảo được an toàn nên đã cài đặt định vị trong điện thoại Lục Hi Bảo, Lục Hỉ Bảo không hề hay biết.

 

Vị trí của Lục Hỉ Bảo đang không ngừng di động nhưng vẫn còn đang trên đường lớn, trông có vẻ là Trì Quân đã bắt cóc cô ấy, hơn nữa giờ phút này Lục Hỉ Bảo đang ở ngay trên xe Trì Quân!

 

Giang Thanh Việt lái xe đuổi theo vị trí được định vị,tăng tốc độ lên rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp chiếc xe Mercedes-Benz màu bạc kia.

 

Trì Quân cũng đã phát hiện ra sau lưng có một chiếc xe đang bám đuôi mình, cũng đạp cần ga, nhưng khả năng lái xe của anh ta làm sao.

 

có thể sánh bằng người từng làm lính đánh thuê như Giang Thanh Việt chứ.Lúc dừng đèn đỏ, Giang Thanh Việt xoay vô lăng một cái, trực tiếp chặn xe ngay trước mặt trước xe màu bạc kial Chiếc xe đó phanh gấp lại, cả người Lục Hỉ Bảo cũng giật về phía trước theo quán tính. Nhưng cô ấy ngẩng phắt đầu lên liền trông thấy Giang Thanh Việt đã đi xuống chiếc xe SUV màu đen, sải đôi chân dài đi tới đây!

 

Đôi mắt Lục Hỉ Bảo sáng lên, cô ấy vừa kích động vừa sợ hãi mà gọi tên anh ấy: “Giang Thanh Việt!”

 

Giang Thanh Việt cầm một cây gậy kim loại trong tay, trong đôi mắt đỏ ngầu là sát ý hừng hực!

 

Trì Quân đang ngồi trên xe chưa hoàn hồn khỏi vụ suýt thành tai nạn xe này, trong lúc bàng hoàng, anh ta chợt thấy Giang Thanh Việt mặt hằm hằm lãnh khốc tiến về phía mình như Tu La dưới địa ngục.

 

Ầm!

 

Cây gậy kim loại nện thẳng vào cửa kính xe nơi ghế lái Trì Quân đang ngồi. Chỉ trong một cái nháy mắt, lớp kính vỡ toang, chia năm xẻ bảy, mảnh vỡ của kính găm vào mặt Trì Quân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK