Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1149:

 

Anh muốn cho cô đủ thời gian để thích ứng.

 

Bảy năm qua, có quá nhiều khoảng trống giữa họ.

 

Lâm Bạc Thâm đi phía sau cô, bừng tỉnh phát giác, bảy năm trước, ánh mắt cô cũng đuổi theo và đi theo anh như vậy. Nhưng anh đi quá nhanh, quá tàn nhẫn, vì vậy ngay cả khi cô ngã nhào sau lưng anh, anh cũng không phát hiện ra.

 

Tay trong túi quần hơi siết lại.

 

Suốt đường tới bãi đỗ xe, Phó Mặc Tranh cũng không kiểu cách, kéo cửa sau chiếc Bentley màu đen, chuẩn bị ngồi vào.

 

Kết quả, người đàn ông giang tay ngăn cản động tác của cô, không nóng không lạnh vứt lại một câu: “Ngồi lên phía trước, anh không phải tài xế của em”

 

Phó Mặc Tranh hẳn học trợn mắt nhìn anh, trong lòng trào ra đủ thứ từ thô tục.

 

Bây giờ trâu bò rồi, lên tới chức tổng giám đốc, giỏi lắm phải không?

 

Cô mở cửa ghế phụ cạnh ghế lái ngồi vào, rồi đóng sầm cửa tỏ ý không hài lòng.

 

Lâm Bạc Thâm không chút nào khó chịu, đứng ở ngoài xe nhìn cánh cửa bị đóng lại, môi mỏng khẽ nhếch lên.

 

Sau khi Lâm Bạc Thâm lên xe, anh đột nhiên nghiêng người.

 

Phó Mặc Tranh đột nhiên cứng đờ, hai tay lập tức chặn trước ngực ngăn anh sát gần, nhìn chăm chằm anh phòng bị như phòng chó sói: “Anh muốn làm gì?”

 

Anh dần dần tiếp cận cô.

 

Đôi mi dài và dày của cô gái giống như một chiếc quạt nhỏ, rung rinh, chớp chớp cực nhanh vì căng thẳng.

 

Có vẻ như trêu chọc cô cũng không tệ.

 

“Lâm Bạc Thâm, tôi cảnh cáo anh!”

 

“Cảnh cáo tôi cái gì?” Người đàn ông hỏi.

 

“Bảy năm trước, chúng ta đã chia tay, anh…”

 

Cánh tay thon dài của Lâm Bạc Thâm vòng qua, kéo dây an toàn, giúp cô thắt dây an toàn, một loạt động tác trôi chảy.

 

“..” Xấu hổ chết mất.

 

Sau khi thắt dây an toàn, Lâm Bạc Thâm nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô: “Em nghĩ anh định làm gì?”

 

“..” Nghiến răng nghiến lợi.

 

Chiếc Bentley màu đen thong thả trên đường cao tốc.

 

Trên cửa sổ xe, có những tia sáng thấp thoáng.

 

Lâm Bạc Thâm vẫn mở miệng hỏi: “Sao bỗng nhiên em lại trở về nước? Còn quay lại Mỹ không?”

 

Phó Mặc Tranh không nhìn thẳng anh, nhìn chằm chằm về phía trước, lãnh đạm nói: “Muốn về thì về!

 

Câu “Không liên quan gì đến anh’ viết khắp mặt cô.

 

Lâm Bạc Thâm nói: “Thịnh Hoài Nam và Diệp Duy sắp kết hôn rồi”

 

“Tôi biết rồi.”

 

Lâm Bạc Thâm: “Bảy năm trước, anh cũng ở Mỹ”

 

Phó Mặc Tranh: “Tôi “Lúc ấy anh đến Harvard học tiến sĩ”

 

“Tôi biết”

 

“Anh nhớ em.”

 

“Tôi biết…” Không biết.

 

Phó Mặc Tranh căn đầu lưỡi.

 

Cô sau đó mới nhận ra đây là một cái bẫy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK