Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 304

Trong phòng bệnh viện.

Sau khi tắt đèn, Mộ Vi Lan dựa vào vòng tay của Phó Hàn Tranh, nhẹ nhàng ngửi mùi thuốc lá trên người anh, cô vòng tay qua cổ anh và thì thẩm: “Sau này không được hút nhiều thuốc là như vậy, không tốt cho sức khỏe.

Trước đây khi Mô Quang Khánh gặp khó khăn trong công việc, ông thường xuyên hút thuốc, vì vậy quanh năm ông đều bị họ. Mộ Vi Lan thường hàm nước lê cho ông ấy uống: “Sau khi xuất viện, em hầm nước lê cho anh và Tiểu Đường Đậu uống nhé.”

Phó Hàn Tranh ôm lấy cô, khẽ “ừm” một tiếng, không hứng thú lắm.

Mộ Vi Lan mở mắt nhìn anh và nói: “Kể từ khi anh ra ngoài nói chuyện với chủ hai trở về, anh hơi lạ đây nhé”. Lẽ nào Phó Thị lại xảy ra khủng hoảng gì đấy

Nhưng mà, từ sau khi Phó Hàn Tranh trở lại, chẳng phải những khó khăn của Phó Thị đã được giải quyết rồi hay sao?

Phó Hàn Tranh đưa tay lên che mắt cô, Mộ Vị Lan chớp chớp mắt, hàng lông mi dài chạm vào lòng bàn tay anh, nhột nhột, anh cúi đầu hôn lên trán cô và nói: “Ngủ đi.”

“Chúc ngủ ngon.

Mộ Vi Lan hơi ngắng đầu, hôn lên cắm anh, sau đó dựa vào lòng anh và thoải mái nhắm mắt lại.

Khi người trong lòng anh phát ra tiếng thở dài và đều đều, Phó Hàn Tranh nhìn cô chăm chăm.

Anh cần thận quan sát cô, anh nhìn vào lông mày, mũi, môi của cô…cố gắng dựa vào ngoại hình của cô để phủ nhận cô là con gái của chủ hai. Nhưng càng nhìn anh lại càng cảm thấy chủ hai và cô dường như có vài nét giống nhau.

Hàng lông mi của Phó Hàn Tranh run lên, anh nhắm mắt lại, ôm chặt người trong lòng hơn.

Dù cô là con gái của ai, anh cũng sẽ không buông tay. Sáng sớm hôm sau, Phó Hàn Tranh nhân lúc Mô Vi Lan vẫn chưa thức dậy, anh ra khỏi phòng bệnh và gọi điện cho Phó Chính Huy “Hàn Tranh?”

Phó Chính Huy hơi ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của anh. “Chủ hai, chủ chỉ dựa vào nhóm máu của Tiểu Lan, châu nghĩ không đủ để chứng minh Tiểu Lan là con gái của chú

Phó Chính Huy thở dài: “Bởi vì trước đây chủ nghĩ ngờ thân phận của Vĩ Lân nên chủ đã lấy tóc của con bé, nhưng chủ vẫn chưa gửi đi xét nghiệm, bởi vì chú muốn đem theo bí mật này vào trong quan tài. Nhưng nếu cháu muốn xem kết quả so sánh, chủ có thể đem đi xét nghiệm. Hàn Tranh, chủ thực sự rất xin lỗi, chú không ngờ con gái của chú và Lam Tịnh sẽ trở thành vợ của cháu…

Phó Hàn Tranh mím môi nói: “Chủ hai, chủ hi vọng chủ có thể giữ lời hứa của mình, không bao giờ nói với bất cứ ai về thân thể của của Tiểu Lan, kể cả Tiểu Lan.”

Nói xong, Phó Hàn Tranh lập tức cúp điện thoại.

Phó Chính Huy cầm điện thoại, ông thở dài, lấy chiếc phong bì đựng tóc của Mộ Vi Lan suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng ông vẫn quyết định gọi điện cho Hàn Linh.

Nhà họ Hàn có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Phó, và Hàn Linh là một đứa trẻ rất đáng tin cậy. Phó Chính Huy sở tìm bác sĩ khác sẽ để lộ chuyện này ra ngoài, nên người đầu tiên ông nghĩ đến có thể giúp được ông chính là Hàn Linh.

Sau khi điện thoại được kết nối, Hàn Linh lễ phép nói: “Bác trai, lâu rồi không gặp, sao tự nhiên bắc lại gọi cho cháu? “Hàn Linh, bác có việc muốn nhờ cháu ”

Trong phòng bao của một quán trà rất riêng tư. Phó Chính Huy ngồi đối diện với Hàn Linh.

Phó Chính Huy ra hiệu cho tất cả nhân viên trong phòng trà lui xuống, ông nhắc ấm trà lên định rót trà cho Hàn Linh, Hàn Linh nhanh chóng cầm tách trà lên, mìm cười nói: “Bác trai, để cháu tự rót là được rồi. Bắc rất trà cho cháu, cháu không nhận nổi đâu. “Không quan trọng”

Hàn Linh hỏi: “Không biết hôm nay bác tìm châu có việc gì vậy? Gần đây tâm trạng của bác không tốt

Phó Chính Huy nói: “Cháu có nhớ bác từng nói với cháu, trước mẹ của Giai Giai, bắc từng có một mối tình đấu không?”

Hàn Linh gật đầu: “Cháu nhớ rồi, bác nói bác không thể quên người ấy, và người ấy cũng trở thành tâm bệnh của bác. Bác luôn cảm thấy có lỗi với người ấy, chẳng lẽ người ấy xuất hiện rồi sao?”

Phó Chính Huy lắc đầu, có chút đau buồn và nói: “Bà ấy đã qua đời rồi.”

“Cháu xin lỗi, bác trai. “Nhưng mà, bà ấy sinh ra một cô con gái.

Hàn Linh khẽ cau mày: “Con gái? Là bác và… “Đứa trẻ này không cùng nhóm với bố mẹ của con bé, nhưng lại cùng nhóm máu với bác. Lần đầu tiên bác gặp con bé, bác cảm thấy rất thân thiết, bác chắc chắn con bé chính là con ruột của bác ”

Hàn Linh không ngờ Phó Chính Huy còn có một chuyện tình đáng tiếc như vậy, cô ta liền hỏi: “Vậy hôm nay bác tìm cháu là muốn…?”

Phó Chính Huy lấy phong bì từ trong túi áo ra, đẩy đến trước mặt Hàn Linh và nghiêm nghị nói: “Đây là tóc của bác và con bé, bác muốn cháu giúp bác đối chiều DNA” ký của bác là muốn xác nhận. Đúng nhưng chuyện này bác muốn cháu hoàn toàn giữ bí mật, không được nói cho ai biết, cháu có làm được không?”

“Kẻ cả, bác gái và Giai Giai sao?”

Bác gái, chính là Triệu Nhàn. “Đúng thế, bất cứ ai.

Hàn Linh gật đầu: “Được, bác trai, cháu hứa với bác, cháu sẽ giữ bí mật này.”

Sau khi gặp Phó Chính Huy, Hàn Linh bước ra khỏi quán trà, cô ta nhìn phong bì trên tay và cảm thấy có chút bất an.

Mối tình đầu mười mấy năm không gặp, đột nhiên lại sinh ra một đứa con gái rồi đến nhận bố ruột của mình?

Hừm, tại sao chuyện này nghe giống như một trò lừa đảo vậy.

Sau khi lên xe, cô ta đang định khởi động xe thì Triệu Nhân gọi điện tới.

Hàn Linh khẽ cau mày, cô ta vừa mới gặp bác trai, bây giờ lại đến bác gái gọi điện tìm cô ta, liệu có trùng hợp quả không? Sau khi nghe điện thoại, Hàn Linh nói: “Bác gái

Giọng nói của Triệu Nhân đẩy bất an và lo lắng “Hàn Linh, gần đây tâm trạng của Giai Giai không ổn định, con bé nhốt mình trong phòng tắm mấy lần và tầm mấy tiếng đồng hồ. Nếu không phải bác phát hiện Ta, con bé

Triệu Nhàn nói và khóc nắc không thành tiếng. “Bác gái, bác từ từ nói “

“Con bé chà xát da mình chảy cả máu, tâm hồn lợi đăng trên mây. Bác ngủ cùng con bé, con bé luôn gặp ác mộng. Bác sợ con bé cứ tiếp tục như vậy sẽ bị trầm cảm. Bác đưa con bé đến phòng khám của cháu xem thể nào, được không?”

“Được, hai người qua đây đi.”

Hàn Linh vừa đến phòng khám không được bao lâu, Triệu Nhàn đưa Phó Giai đến.

Hàn Linh đun một ấm nước sôi rồi ngâm một bình trà hoa an thần. “Bác gái, Giai Giai, uống chút nước trước đi

Phó Giai bồn chồn ngồi đó, hai tay đan vào nhau và tư véo minh.

Hàn Linh nhìn Phó Giải vô cùng bắt an, cô ta hỏi: “Giai Giai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Em…em không muốn nói

Triệu Nhân ôm cô ta và nói: “Con ngoan, con nói cho mẹ biết, con giấu một mình trong lòng, ngộ nhớ không chịu được thì phải làm sao? Không phải con luôn thích chị Hàn à? Con không chịu nói với mẹ, lát nữa mẹ ra ngoài, con nói chuyện riêng với chị Hán được chứ?”

Phó Giai do dự, rồi ngập ngừng gật đầu.

Mặc dù Triệu Nhàn không yên tâm, nhưng có Hàn Linh ở đó, bà ta cũng an tâm hơn một chút: “Hàn Linh, cháu nói chuyện với Giai Giai đi.”

“Bác gái, bác yên tâm đi.

Sau khi Triệu Nhàn ra ngoài, Hàn Linh nhẹ nhàng đóng cửa lại và ngồi xuống bên cạnh Phó Giai, cô ta năm tay Phó Giai và nói: “Đừng tự véo mình nữa, em nhìn xem tay em đỏ hết rồi, không đau sao?”

Hàn Linh nhẹ nhàng hỏi, Phó Giai hơi thả lỏng người, nhìn Hàn Linh với đôi mắt ướt: “Chị Hàn, tại sao chị không phải là chị dâu của em, tại sao Mộ Vi Lan lại trở thành chi dâu của em?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK