Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 808:

 

“Con gái Dung Hoa của bố là người ưu tú nhất, bố tin tưởng con, con nhất định có thể làm được”

 

Buổi chiều ở biệt thự Ngự Lâm.

 

Hàn Chiến làm việc trong phòng trên lầu như thường lệ.

 

Nguyệt Như Ca sống ở biệt thự Ngự Lâm lâu như vậy mà chưa bao giờ rời khỏi đây, cùng lắm thì cô ta cũng chỉ đi qua đi lại ở trong sân.

 

Mấy ngày nay, cô ta đã quan sát Hàn Chiến để có thể hiểu rõ sở thích và thói quen của anh ta. Cô ta muốn gửi tất những thông tin tình báo này cho tổ chức Minh, nhưng trong căn biệt thự này, khắp nơi đều là địa bàn và cơ sở ngầm của Hàn Chiến, cho nên cô ta không có cách nào liên lạc được với người của tổ chức Minh.

 

Vì vậy, cô ta nhất định phải đến được những khu đô thị đông đúc để sử dụng điện thoại công cộng ở đó, như vậy là an toàn nhất.

 

Nguyệt Như Ca nghênh ngang đi đến cổng sân, lúc chuẩn bị đi ra ngoài thì chuông báo động trong sân đột nhiên vang lên.

 

Quản gia Ngô vội vàng chạy ra từ trong nhà rồi lễ độ cung kính nhìn Nguyệt Như Ca: “Cô Nhuyễn Nhuyễn, cô không thể đi ra ngoài.”

 

“Tại sao?”

 

Quản gia Ngô: “Việc này…à do cậu Chiến dặn dò, tôi…tôi cũng không biết tại sao. Nếu không cô tự mình đi hỏi cậu Chiến xem sao?”

 

Sau khi chung sống nhiều ngày như vậy, quản gia Ngô cũng không phải không biết tính tình của Nhuyễn Nhuyễn. Người này có vẻ muốn có được thứ gì đó từ cậu Chiến, trông cô ta ngoan ngoãn giống như một con thú cưng, nhưng trên thực tế cô ta cũng không hoàn toàn nghe lời cậu Chiến. Hơn nữa, cậu Chiến bảo cô ta đi hướng đông, cô ta lại thích đi hướng tây, tính tình có chút giống với cậu Chiến, không dễ chọc chút nào.

 

Cho nên quản gia Ngô cũng không dám đắc tội với cô ta. Nếu ông thật sự đắc tội, lỡ cậu Chiến trách tội xuống, vậy thì người xui xẻo chính là ông.

 

Nguyệt Như Ca đứng ở trong sân, cô ta tức giận trừng mắt nhìn cửa sổ trong phòng làm việc lầu hai rồi vội vàng chạy vào trong nhà, sau đó vọt đến phòng làm việc.

 

Kể từ sau khi Nguyệt Như Ca bị thương bởi một mũi tên nhọn trong căn phòng này thì Hàn Chiến đã nhập khuôn mặt của cô ta vào danh sách được nhận dạng, vì vậy, dù bây giờ cô ta vô tình chạm vào một số cơ quan trong biệt thự thì các công cụ sắc bén được lắp đặt vào các cơ quan cũng sẽ không khởi động bất kỳ cuộc tấn công nào vào cô ta.

 

Tuy nhiên, việc này không có nghĩa là khi cô ta chạy ra ngoài thì chuông báo động sẽ không kêu.

 

Nguyệt Như Ca chạy “âm âm’ lên trên lầu, cô ta trực tiếp xông vào trong phòng làm việc: “Anh Chiến, tại sao tôi không thể ra ngoài? Mặc dù tôi là do anh nhặt về, nhưng tôi cũng không đến nỗi ngay cả nhân quyền cũng không có đi, người giúp việc cũng có thể tùy tiện ra ngoài mua thức ăn, vậy thì tại sao tôi lại không thể?”

 

Hàn Chiến tiếp tục xử lý công việc, anh ta chẳng thèm để tâm đến việc có người xông vào phòng mình mà chỉ lạnh lùng nhắc nhở: “Đi ra ngoài, tôi đang làm việc.”

 

Tay Nguyệt Như Ca siết thành một quả đấm, cô ta tức giận nói: “Tôi không đi, trừ khi anh Chiến đồng ý để cho tôi ra ngoài.”

 

Nếu không, cô ta sẽ đợi ở chỗ này, khiến cho anh ta không có cách nào chuyên tâm làm việc!

 

Hàn Chiến vẫn không để ý tới cô ta, anh ta không thèm để ý đến sự mất mát trong mắt người kia mà chỉ lạnh lùng buông ra hai chữ: “Tùy cô”

 

“..” Người nào đó có cảm giác như bị cả chục nghìn mũi tên tấn công một cách dữ dội.

 

Cố ý không để ý tới cô ta đúng không? Vậy Hàn Chiến cũng đừng mong được yên thân làm việc.

 

Nguyệt Như Ca nhìn người đàn ông đang nhíu mày ngồi đó bày ra dáng vẻ lạnh lùng trầm ổn. Cô ta nhanh chóng bước về phía Hàn Chiến rồi cắn răng đặt mông ngồi lên trên đùi anh ta.

 

Hai tay còn gắt gao ôm lấy cần cổ của Hàn Chiến.

 

Giữa hai hàng lông mày của Hàn Chiến nhăn lại, anh ta lạnh lùng nhìn cô ta, đáy mắt ẩn chứa chút giận dỗi: “Tôi đã từng nói, lúc tôi đang làm việc, không cho phép cô vào phòng làm việc của tôi.”

 

“Anh Chiến, anh đặt ra một đống quy củ, phép tắc lớn như thế cũng không phải chỉ có một cái này. Tôi không nhớ hết được. Hơn nữa, anh Chiến này, lúc anh làm việc cũng không để ý tới người khác. Tại sao tôi lại phải phối hợp với anh? Vừa nấy tôi hỏi anh Chiến, anh cũng không trả lời tôi, đúng không? Quy củ phép tắc do anh Chiến đây đặt ra thì được tính là quy củ, phép tắc buộc mọi người phải nghe theo. Thế mà quy củ, phép tắc do tôi đặt ra lại không được tính là quy củ. Như thế này là không công bằng”

 

Hàn Chiến nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang ngồi trong lòng anh ta, đúng là nghé con mới sinh gan to bằng trời không biết sợ cọp.

 

Rõ ràng cô ta là con mèo hoang nhỏ do anh ta nhặt về, thế mà còn dám kiêu ngạo hơn cả công chúa Dung Hoa. Từng câu từng câu nói ra có thể khiến cho Hàn Chiến suýt nữa cảm thấy mấy lời cô ta nói là có lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK