Chương 518
Xuống dưới lầu, vừa mới bước ra hiên nhà, Mộ Vị Lan liếc mắt một cái đã nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang đứng đợi ở bên cạnh xe.
Mộ Vi Lan thoáng nhìn qua Tống Yến Trầm, Tống Yến Trầm lại nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi: “Đi đến đó đi, để anh đi mua đồ ăn khuya”
“Cảm ơn anh!”
Tống Yến Trầm đi ra ngoài cửa khu nhà mua đồ ăn khuya, Mộ Vi Lan chạy vội nhào vào trong lồng ngực của Phó Hàn Tranh, ôm chặt người đàn ông trước mắt, vẻ mặt vui mừng như một đứa bé, đôi mắt lấp lánh mang theo hơi nước.
“Đã trễ như thế rồi, sao anh lại đến đây vậy ạ?”
“Không ngủ được nên muốn đến gặp em.”
Phó Hàn Tranh duỗi tay xoa xoa mái tóc của cô, bàn tay to lớn ấn nhẹ vào gáy cô, mắt đen thâm thúy cúi đầu nhìn cô.
Mộ Vi Lan không thể chống cự lại ánh mắt thâm tình của anh, hai cánh tay trắng nõn mảnh khảnh tự động quấn lên cổ anh, cả người cũng dán sát vào lồng ngực ấm áp kia: “Hàn Tranh…”
Rõ ràng bọn họ chỉ mới không gặp nhau có một ngày thôi, tại sao cô lại nhớ anh đến mức này cơ chứ.
Bọn họ cũng không phải đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt thuở ban đầu, người xưa thường nói, ở bên nhau lâu sẽ sớm hình thành thói quen có đối phương ở bên cạnh, cũng chính là nói, thói quen này như một loại tình cảm sau khi trải qua một đoạn thời gian yêu đương vô cùng mãnh liệt, chỉ có thể bình tĩnh chấp nhận sống cùng đối phương, không còn nồng cháy như thời gian ban đầu yêu nhau nữa.
Nhưng nhìn tình hình lúc này của hai người bọn họ, Mộ Vi Lan chỉ cảm thấy tuy rằng bọn họ đã sớm quen thuộc với đối phương nhưng sự mãnh liệt trong tình cảm lại không hề giảm bớt một chút nào, ngược lại thời gian ở chung với nhau càng dài, cô lại càng cảm thấy bản thân mình càng yêu người đàn ông ngày mai sẽ bước vào lễ đường thành hôn với mình này thêm một chút nữa.
Cái đầu nhỏ của Mộ Vi Lan nhẹ nhàng gác lên lồng ngực của anh, cô mang một đôi dép đế bằng, mà người đàn ông này thật sự rất cao, cơ thể anh không chỉ bao phủ lên thân hình của cô, mà anh còn dễ dàng nhấc cô lên như một con sóc nhỏ, hai chân cô rời khỏi mặt đất, Mộ Vi Lan lúc này đã cao hơn người đàn ông kia nửa cái đầu, cô có chút xấu hổ, mặt đỏ ửng hết cả lên, nói: “Đi vào trong xe đi anh.”
“Trong xe nhỏ quá, không tiện hoạt động gì hết.”
Mộ Vi Lan bị sặc nước bọt, mạnh mẽ ho khan vài tiếng, đôi mắt to ngập nước nhìn anh: “Làm, làm gì cơ ạ?”
Đáy mắt của Phó Hàn Tranh thoáng qua một tia trêu chọc nói: “Đương nhiên là làm cái chuyện mà em đang nghĩ đến đó.”
“…”
Mất mấy giây sau, Mộ Vi Lan mới đột nhiên trịnh trọng nói: “Thời gian ngắn lắm, chắc chắn là không kịp đâu.”
Ý cười trong mắt Phó Hàn Tranh không ngăn được lại càng sâu thêm: “Ý của em là, nếu thời gian đủ dài thì chúng ta có thể…”
Cô vội vàng lấy tay che đôi môi mỏng kia lại, ngăn không cho anh nói ra hai chữ xấu hổ kia.
Phó Hàn Tranh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô cũng không chọc cô nữa, thả cô xuống, đôi bàn tay to lớn vẫn ôm lấy tấm lưng tinh tế mảnh mai của cô, thấp giọng nói: “Anh không vội, hôm nay em nợ anh cái gì, đêm tân hôn ngày mai anh sẽ đòi lại tất.”
Ánh mắt của anh cực kỳ nóng bỏng, rất nóng, ngọn lửa bên trong đôi mắt kia dường như có thể khiến toàn thân cô nóng rực lên theo.
Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt rực lửa và thâm thúy ấy của anh thêm nữa, hai con mắt đảo vội, cuối cùng, vòng eo của cô bị Phó Hàn Tranh siết chặt, anh vây cô lại giữa cơ thể của mình và chiếc xe, bóng dáng to lớn của người đàn ông bao phủ lấy cơ thể nhỏ nhắn, yêu kiều của cô, cúi đầu, hôn cô rất rất lâu.
Trong không gian tối tăm nhỏ bé, trước mắt cô chỉ còn đọng lại hình bóng của anh, cũng chỉ còn có thể cảm nhận được mỗi anh mà thôi.
Chính vào lúc hai người đang hôn nhau nhập tâm đến mức thần mê loạn chí thì đột nhiên một tiếng động khiến cho người ta vô cùng mất hứng vang lên…
“Này! Ai đậu xe ở đây vậy? Mau lái xe đi ngay! Chỗ này không cho đậu xe!” Mộ Vi Lan bị dọa, giật mình rúc người vào trong lồng ngực của Phó Hàn Tranh.
Ngược lại, Phó Hàn Tranh lại vô cùng bình tĩnh, ôm Mộ Vi Lan vào trong lòng, dùng cơ thể to lớn của mình che lấp thân hình nhỏ bé của cô, quay đầu lại nói với bảo vệ của khu nhà: “Tôi đi liền ngay đây”
“Mau lên!”
Vì trời đã tối nên bảo vệ không tiếp tục đi về phía trước, chỉ thấp giọng dặn dò Phó Hàn Tranh mấy câu rồi quay đầu rời đi.
Lúc này Mộ Vi Lan mới nhô cái đầu nhỏ của mình từ trong lồng ngực của anh ra, bộ dáng đúng thật là rất giống kẻ vừa bị người ta bắt gặp mình làm chuyện gì đó xấu xa: “Chú bảo vệ đi chưa anh?”
“Đi rồi.” Mộ Vi Lan khẽ thở phào ra một tiếng, dọa cô sợ chết khiếp rồi, còn tưởng có ai xuống lầu bắt cô lên nữa chứ.
Cô nhẹ nhàng đẩy Phó Hàn Tranh ra, nói: “Đã không còn sớm nữa, anh đi về đi, sáng mai chúng ta phải dậy sớm lắm đó.”
Sáu giờ sáng mai cô đã phải dậy rồi, thợ tạo hình và thợ trang điểm cho cô dâu mỗi người ít nhất cũng phải tốn hơn một tiếng đồng hồ, sau đó đến chín giờ Phó Hàn Tranh sẽ tới đón cô đến giáo đường, mấy cô phù dâu bên này chắc chắn sẽ không buông tha Phó Hàn Tranh để anh vào cửa đón cô một cách dễ dàng đâu, đến lúc đó còn phải náo loạn hơn nửa tiếng nữa chứ đùa.
Nghĩ đến điều này, Mộ Vi Lan ôm lấy cổ anh nói: “Ngày mai nếu như bọn họ làm khó anh quá thì phải làm sao đây?”
Phó Hàn Trành cười nhạt nói: “Phù dâu là Diệp Hi và Lục Hỉ Bảo, Lục Hỉ Bảo thì dễ đối phó lắm, bên anh đã có Giang Thanh Việt rồi, cô ấy không dám ngăn anh lại đâu, còn Diệp Hi này thì to gan hơn một chút, không dễ dàng thu phục được cô ấy.”
Tống Yến Trầm chịu thua Diệp Hi biết bao nhiêu lần rồi, cho nên bình thường Diệp Hi muốn nổi loạn như thế nào Tống Yến Trầm đều mặc kệ, mặc kệ thì cũng thôi đi, Diệp Hi đánh nhau, Tống Yến Trầm còn ở phía sau hùa theo đưa gạch cho cô ấy đánh người ta nữa chứ.
Đôi mắt của Mộ Vi Lan hơi đảo, nói: “Ngày mai em sẽ để cho bọn họ hỏi anh một câu, em nói với bọn họ, nếu như anh trả lời đúng thì sẽ để cho anh vào, anh thấy sao?”
Phó Hàn Tranh bật cười nhìn cô vợ nhỏ của mình: “Thương anh như thế sao?”
“Còn không phải em đây sợ bọn họ làm khó anh sẽ chậm trễ đến thời gian sao? Ngày mai em sẽ hỏi anh một câu hỏi liên quan đến câu hỏi mẹo”
“Là câu gì thể?”
“Em sẽ để bọn họ hỏi anh, trên thế giới này ba con vật cao nhất là những con gì. Đáp án là, heo, sói mẹ và ong vò vẽ .”
Heo sói mẹ ong vò vẽ, đỉnh Everest. (Tác giả chơi chữ) Phó Hàn Tranh: “…”
Cái này có được xem như là đang chà đạp IQ 180 của anh không nhỉ?
Nhưng cô gái nhỏ trong lòng anh lại nhăn cái mũi nhỏ của mình lại, không yên tâm dặn dò anh thêm vài lần: “Anh đã nhớ kỹ chưa đấy?”
Bàn tay to lớn của Phó Hàn Tranh ấn cái đầu nhỏ của cô, cúi đầu hôn lên vầng trán mềm mại: “Dạ thưa bà Phó, tôi nhớ kỹ rồi ạ!”
Mộ Vi Lan cười cong tít cả mắt, tay nhỏ vuốt ve thắt lưng của anh, lúc hai người còn đang dính lấy nhau, thì một tiếng ho nhẹ vọng đến từ xa.
Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan cùng lúc nhìn qua, hai tay Tống Yến Trầm xách hai chiếc túi đầy đồ nướng và tôm hùm đất đi tới.
Tống Yến Trầm nhắc nhở bọn họ một câu: “Không còn sớm nữa rồi, về trễ quá thì mọi người sẽ nghi ngờ đấy Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng buông Mộ Vi Lan ra, sờ nắn đôi tay nhỏ của cô, nâng tay xoa mái tóc mềm mại kia, nói: “Em và anh trai đi lên đi, sáng mai anh sẽ đến đón em Mộ Vi Lan ngoan ngoãn gật đầu, có chút không nỡ: “Vậy thôi, anh lái xe nhớ phải cẩn thận đấy nhé, ngày mai đừng có đến muộn nha.”
“Được.”
Tống Yến Trầm xách hai túi đồ ăn to lên nói: “Anh lên lầu trước đây.”
Sau khi Tống Yến Trầm đã đi lên lầu, Mộ Vi Lan nhân lúc Tống Yến Trầm đã xoay người đi, cánh tay nhỏ nắm lấy áo sơ mi của Phó Hàn Trầm, nhón chân, ghé khuôn mặt sát lại, hôn nhanh lên mặt Phó Hàn Tranh một cái: “Ông Phó ngủ ngon nhé.”
Nói xong, liền muốn chạy đi thật nhanh như một chú thỏ, Phó Hàn Tranh lại nhẹ nhàng kéo cô quay lại, ôm cô vào người, thì thầm bên tai cô một câu: “Em cũng ngủ ngon nhé, bà Phó!”
Sau khi đã chúc nhau ngủ ngon, Phó Hàn Tranh mới buông cô ra để cho cô rời đi.
Mộ Vi Lan vui vẻ chạy lên lầu, khuôn mặt nhỏ tràn ngập vẻ hạnh phúc và ngọt ngào.
Sau khi bước vào thang máy, Tống Yến Trầm không nhịn được hỏi cô: “Chỉ là kết hôn thôi mà cũng vui được như thế sao?”
Mộ Vi Lan cũng không nhịn được cười lên, liếc anh một cái, nhấp môi nói: “Đợi khi nào anh và Diệp Hi kết hôn sẽ hiểu được cảm giác của em thôi.”
Tống Yến Trầm nghẹn họng, nắm tay giả bộ đặt lên môi “khụ” một tiếng.
Thang máy dừng lại ở tâng năm, sau khi Mộ Vi Lan đi ra khỏi thang máy, còn không quên động viên Tống Yến Trầm một câu: “Anh ơi, anh phải cố lên nhé, ngày mai em sẽ ném hoa cưới qua cho Diệp Hi đấy.”
Tống Yến Trầm lại có chút ngại ngùng “khụ” thêm một tiếng nữa, thân là anh trai, em gái kết hôn trước mình thì thôi đi, người ta đã sinh xong hai đứa con rồi, còn anh thì sao, ngay cả vợ còn chưa bắt được, thật sự là kỳ cục hết sức.
Tống Yến Trầm nhếch bờ môi mỏng của mình lên, dặn dò: “Vậy em nhớ nhắm chuẩn một chút đó.”
“Anh, anh cứ yên tâm, em chắc chắn sẽ ném vào đúng tay của Diệp Hi mà: Tống Yến Trầm: “..”