"Nhàm chán."
Vương Bác Thần chuẩn bị cúp điện thoại, người phụ nữ nhõng nhẽo nói: “Haizz, đùa thôi, không phải đến tôi cũng quên rồi đấy chứ, trước đây chúng ta còn từng gặp nhau rồi, bạn học cũ.”
Bạn học cũ?
Vương Bác Thần sững sờ, anh biết là ai rồi, là Dạ Anh Thư.
Một thời gian trước tại cuộc giao lưu lần đó ở Hà Châu, Dạ Anh Thư đã cố ý gài bẫy hãm hại anh, bây giờ lại liên lạc với anh rồi.
"Có chuyện gì vậy?"
Vương Bác Thần lạnh lùng hỏi, anh không phải là người độ lượng gì, đã từng là bạn học cũ, gặp mặt lại đi gài bẫy anh.
Vương Bác Thần không có ấn tượng tốt gì về cô ta.
Giọng nói của Dạ Anh Thư trong điện thoại đầy vẻ thần bí: “Không có việc gì thì không thể liên lạc với bạn học cũ sao? Tôi thực sự có chút chuyện, lập tức qua đây tìm tôi, nếu không anh vĩnh viễn đừng mong biết được chuyện của Phương Viên.”
Trong lòng Vương Bác Thần thắt chặt lại: “Cô đang ở đâu?”
Dạ Anh Thư nói với vẻ hài hước: “Sao, đường đường là Vương đại thần chủ lại không tra ra được người phụ nữ nhỏ bé như tôi đây ở đâu sao?”
Sắc mặt của Vương Bác Thần sa sầm, vậy mà Dạ Anh Thư lại biết thân phận của anh, còn biết chuyện của Phương Viên, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?
"Thôi bỏ đi, không trêu anh nữa, nhìn thấy chiếc Porsche màu đỏ bên tay trái anh không?”
Vương Bác Thần nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ kia của Dạ Anh Thư.
"Thiên chủ, tổng bộ Thiên Tuyệt bảo tôi trở về một chuyến.”
Ninh Danh từ phía sau đuổi kịp đến, thấp giọng nói.
"Đi đi."
Vương Bác Thần không quan tâm, đoán rằng phía tổng bộ Thiên Tuyệt muốn bảo Ninh Danh trở về để xác nhận thân phận của anh.
Anh ta tin rằng Trần Thạch và Ninh Danh đã báo cáo chuyện của anh cho tổng bộ Thiên Tuyệt rồi, nhưng phía bên Thiên Tuyệt cho đến nay vẫn không bày tỏ thái đội gì, anh cũng lười phản ứng lại.
Ninh Danh ngập ngừng muốn nói gì đó.
Vương Bác Thần không kiên nhẫn mà khua tay nói: “Tôi biết ông muốn nói gì, nếu người của Thiên Tuyệt muốn tới xác nhận thân phận, bảo bọn họ tới tìm tôi, nếu không muốn tới tôi cũng không hứng thú.”
Ninh Danh thở dài, phía bên tổng bộ có ý gì, ông ta cũng có thể đoán được một chút, chẳng qua là muốn bảo Vương Bác Thần chủ động qua đó, đây cũng coi như là một đòn ra tay phủ đầu đối với Vương Bác Thần.
Nhưng bọn họ đoán sai tình thế rồi, Vương Bác Thần vốn chính là thần chủ của nước R, với sự kiêu hãnh của anh, làm sao có thể chủ động đi gặp những người đó?
Ninh Danh không nói gì thêm nữa. Ông ta đã quyết định đi theo Vương Bác Thần, không vì chuyện gì khác, chính là vì Vương Bác Thần có thể lấy được tài nguyên.
Sau một chuyến đi đến nhà họ Lâm liền lấy về tay gần 600 nghìn tỷ, như vậy nếu đi thêm mấy nhà nữa không phải là sướng đến mức bay lên sao?
Nếu ông ta đi theo Vương Bác Thần, sau này còn sợ không có tài nguyên tu luyện sao?
Ông ta đã khổ cực nhiều năm như vậy, mới có thể đột phá võ hoàng nhị tinh, vì chút tài nguyên đó mà bớt ăn bớt dùng, vô cùng đáng thương.
Lão Ninh ông ta cũng muốn sống những ngày giàu có.
Đường đường là võ hoàng nhị tinh, lăn lộn đến tình cảnh như ông ta, còn có ai chứ?
Ninh Danh chắp tay với Vương Bác Thần, sau đó rời đi.
Vương Bác Thần đã lên chiếc Porsche kia, Dạ Anh Thư ăn mặc mát mẻ, vô cùng quyến rũ.
"Nói đi, cô biết gì?”
Vương Bác Thần lãnh đạm nói.
Dạ Anh Thư nói với vẻ giận dữ: "Anh đối xử với bạn cũ như vậy sao? Anh cũng quá không có lương tâm rồi. Mặc dù tôi đã hại anh một lần nhưng không phải chơi rất vui sao.”
Vương Bác Thần bóp lấy cổ cô ta, nói với vẻ hung dữ: “Đừng giả vờ với tôi, hiện tại tâm trạng tôi vô cùng tồi tệ, tôi cũng không phải người biết thương hoa tiếc ngọc.”
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, Vương đại thần chủ, tôi nói không được sao.”
Dạ Anh Thư vội vàng cầu xin, nhìn Vương Bác Thần với vẻ oán hận.
Vương Bác Thần buông cô ta ra, khuôn mặt vẫn lạnh lùng.
Dạ Anh Thư ho vài tiếng, cười nói: “Có phải là rất tò mò xem làm sao tôi biết được thân phận của anh? Hì hì, thứ tôi biết được không ít đâu. Như vậy nhé, chúng ta làm một cuộc giao dịch, tối nay anh cùng tôi đi tham dự một cuộc yến tiệc, giả làm bạn trai của tôi, tôi sẽ nói tất cả những gì tôi biết cho anh, thế nào? Tôi cũng không thể không được lợi gì chứ?”
Vương Bác Thần nói với vẻ khó chịu: "Tốt nhất là đừng có giở trò gì.”
Dạ Anh Thư cười khoa trương: “Được được được, Vương đại thần chủ của tôi, làm sao cô gái nhỏ này dám giở trò trước mặt anh chứ. Thật là, bây giờ trở thành thần chủ rồi không còn quan tâm đến tình nghĩa bạn bè rồi, haizz, xã hội bại hoại, lòng người gian trá. Người ta đã thành người của anh rồi, anh còn không thể dịu dàng với tôi một chút sao? Làm đau tôi rồi.”