Bao Đình Cẩn đến đây làm gì? Ông ta đến nhà họ Trần chẳng phải nên tới gặp ông ngoại sao?
Mặc dù cô có ý tưởng phát triển sang lĩnh vực y tế nhưng đến nay cũng mới chỉ là ý tưởng, chưa có kế hoạch cụ thể.
Loại bỏ ý tưởng này thì chỉ còn lại một khả năng.
Có thể Bao Đình Cẩn đã biết thân phận của Bác Thần, vậy nên tới để lấy lòng.
Nói cách khác, ông ta không rõ quan hệ của Bác Thần, bây giờ đến để thăm dò tin tức.
“Bác Thần, anh nghĩ Bao Đình Cẩn đến đây là vì đã biết thân phận thế thân Thần chủ của anh hay là thăm dò tin tức?”
Dù là gì thì cũng khiến Triệu Thanh Hà sinh lòng cảnh giác.
Thân phận thế thân Thần chủ của Bác Thần nhất định phải được giữ bí mật.
“Để xem ông ta nói gì trước đã, Thanh Hà, đây là cơ hội tốt để em học hỏi. Cáo già Bao Đình Cẩn này làm gì cũng đều có mục đích.”
Vương Bác Thần nói với vẻ bỡn cợt, với loại người như Bao Đình Cẩn, chỉ cần có manh mối nào đó thì ông ta sẽ suy đoán đủ kiểu, sau đó để lại cho mình một con đường lui.
Nếu đoán sai cũng không có hại, cũng chẳng có tổn thất gì.
Nếu cược đúng thì là cơ hội.
Người có thể lên tới vị trí đứng đầu về dược thương của Giang Nam Đạo.
Dù là tâm tư hay dũng khí thì đều không phải người bình thường có thể làm được.
Triệu Thanh Hà gật đầu, để xem Bao Đình Cẩn nói thế nào, nếu ông ta biết thân phận thế thân của Thần chủ Bác Thần thì sẽ cảnh cáo ông ta.
Nếu không biết, chỉ là thăm dò thông thì lại nói theo cách khác.
Tóm lại dù thế nào đều không thể khiến thân phận của Bác Thần bị lộ ra ngoài.
Khi hai người nói chuyện thì Bao Đình Cẩn đi vào.
“Cậu Vương, cô Vương, mạo muội làm phiền, xin hai người lượng thứ. Trong buổi giao lưu y dược tiếp đãi không chu đáo khiến hai vị chịu tủi nhục nên tôi tới đây để xin lỗi hai người, bởi dù sao tôi cũng là một trong những người tổ chức.”
Bao Đình Cẩn nói rất khéo, đồng thời cẩn thận quan sát thái độ của Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần.
Đối với người tinh ý như ông ta, từ những biểu hiện nhỏ của một người, ông ta cũng có thể đoán được đại khái ý của đối phương.
Triệu Thanh Hà cũng đang quan sát Bao Đình Cẩn, chỉ là so với ông ta thì cô non nớt hơn rất nhiều, hầu như điều gì cũng thể hiện hết trên mặt, cô nói với vẻ xã giao: “Ông chủ Bao khách sáo quá, là chúng tôi đã gây phiền phức cho ông.”
Nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của Triệu Thanh Hà, Bao Đình Cẩn biết đối phương vẫn đang đề phòng mình, Triệu Thanh Hà này vẫn chưa biết che giấu suy nghĩ của mình.
Nhưng ông ta lại chẳng thể nhìn thấu Vương Bác Thần, cảm giác có một áp lực vô hình khiến ông ta khá dè chừng.
“Là Bạch Lĩnh và Tôn Thế quá hung hãn, nếu là tôi thì cũng khó lòng chịu đựng.” Bao Đình Cẩn nói, đồng thời quan sát những biểu hiện nhỏ trên mặt Triệu Thanh Hà.
Tại sao lại quan sát Triệu Thanh Hà?
Bởi vì ông ta không nhìn thấu Vương Bác Thần, chỉ có thể thông qua vẻ mặt của Triệu Thanh Hà để phán đoán.
“Lúc đó tôi ở trong nên không biết bên ngoài có chuyện gì. Nếu biết thì sẽ không để họ gây chuyện như vậy. Bạch Lĩnh và Tôn Thế cũng coi như tự tìm rắc rối, tìm Trần Võ Tôn nhưng không ngờ Trần Võ Tôn lại quen biết hai vị, kết quả cuối cùng có thể nói là hả hê lòng người.”
Triệu Thanh Hà vô thức nhìn Vương Bác Thần, tưởng mình đã che giấu rất tốt, vẻ cảnh giác trong mắt càng rõ hơn, cô cười bảo: “Đó là làm xằng làm bậy thôi, chúng tôi không quen biết Trần Võ Tôn, có lẽ ông ấy cũng không muốn ỷ già ăn hiếp trẻ thôi.”
Không quen biết.
Vậy chắc chắn là quen biết, hơn nữa quan hệ còn không tệ.
Triệu Thanh Hà này đúng là vẫn quá đơn thuần.
“Vậy thì tôi đoán sai rồi.”
Bao Đình Cẩn cười, bỏ qua chủ đề này: “Thật ra hôm nay tôi đến là có một thắc mắc muốn hỏi hai người. Tôi chỉ nhớ trước khi Trần Võ Tôn tới, ba thần y Hồ Vụ, Tả Sướng, Triệu Linh đã đến, nhưng chuyện sau khi Trần Võ Tôn đi thì tôi chẳng thể nhớ được nữa, sau khi Trần Võ Tôn đi đã xảy ra chuyện gì, hai vị có biết không?”