"Nhóc con, cậu có biết lời của mình rất nguy hiểm không. Tôi cho cậu một cơ hội nói Hoa Mạnh Trường là rác rưởi, tôi sẽ tạm tha cho cậu."
Khấu Thanh như trẻ con, vẻ mặt không vui vẻ gì, hầm hừ nói.
Cổ y Triệu Linh vẫn chỉ nói hai ba câu ra ngoài: "Nói lại lần nữa."
Quý y Tả Sướng nói chuyện luôn âm trầm, trong giọng nói còn mang theo tiếng vang, như một con quỷ nói: "Khặc khặc khặc, xem ra cậu và lão súc sinh Hoa Mạnh Trường kia có quen biết, hôm nay nghiên cứu thi thể của cậu trước, sau đó nghiên cứu lão súc sinh Hoa Mạnh Tưởng lỏi.”
Dáng vẻ điên cuồng của mấy người này khiến Triệu Thanh Hà sợ hãi, cô vẫn vội vàng nắm chặt tay Vương Bác Thần: "Chúng ta mau đi thôi."
Vương Bác Thần nhẹ lắc đầu, hiện giờ Y Minh cần sửa chữa lại cho thật tốt.
Năm đó Y Minh là nhất thần lục kiệt, có thể nói là cực kỳ huy hoàng.
Nhưng sau khi Hoa Mạnh Trường trở thành minh chủ của Y Minh, nhất thần lục kiệt đường ai lấy đi, không ai vừa mắt ai. Mà lục kiệt lại không ai nghe Hoa Mạnh Trường, đều không phục Hoa Mạnh Trường.
Mà Hoa Mạnh Trường tính tình cao ngạo, không thích giao tiếp, hơn nữa ông ta lấy thân phận Hứa y, căn bản không quản lý Y Minh, dẫn tới Y Minh hiện tại đã rất loạn, chướng khí mù mịt.
Nếu Vương Bác Thần không thừa kế được Y đạo, anh cũng không có trách nhiệm quản lý Y Minh.
Nhưng năm đó sư phụ tiện nghi kia truyền Y võ cho anh, trước khi chết đã giao trọng trách cho anh, nên anh cần thiết phải quan tâm.
Mấy năm nay Vương Bác Thần vẫn luôn ở trên chiến trường, bảo vệ quốc gia, không có thời gian quan tâm đến chuyện của Y Minh.
Hiện tại nếu đã quay về, vì hoàn thành di ngôn của ông cụ, sao anh có thể mặc kệ được chứ?
Vương Bác Thần thầm thở dài, mấy năm nay tiếp xúc với càng nhiều thứ, thực lực cũng càng ngày càng mạnh, anh mới càng hiểu rõ hơn, ông cụ thật sự quá mạnh mẽ!
Anh đoán, nếu ông cụ còn sống, ngay cả anh cũng có thể không phải là đối thủ.
Nhưng ông cụ mạnh như vậy, khi gặp anh cũng đã bị thương nặng.
Những năm gần đây, Vương Bác Thần cũng đang âm thầm điều tra chuyện này, nhưng cho tới giờ cũng chưa có manh mối gì.
Thế giới này, có quá nhiều bí ẩn.
Vứt ý tưởng này ra khỏi não, ánh mắt Vương Bác Thần đảo qua Y Minh lục kiệt của ngày xưa hiện giờ đã người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ, nhàn nhạt nói: "Năm đó Y Minh nhất thần lục kiệt, Hoa Mạnh Trường một mình đè ép sáu người các ông, nếu không phải Hoa Mạnh Trường không thích tranh giành quyền lực, sáu người các ông có thể thoải mái như vậy sao? Một Y Minh như thế, bị sáu người các ông khiến cho sụp đổ rồi. Tả Sướng không ra người không ra quỷ, Triệu Linh giờ ông còn là người sao? Hồ Vụ ông còn nhớ cách cứu người không?"
Thần sắc ba người tối sầm lại, vì tranh đoạt, vì chứng minh mình mạnh hơn Hoa Mạnh Trường, mấy năm nay đã tự biến mình thành người không ra người quỷ không ra quỷ.
Hiện giờ Y Minh chướng khí mù mịt, có quan hệ mật thiết với ba người họ.
Vương Bác Thần không hề khách khí, nhìn về phía ba người Bùi Đăng Khoa, Khấu Thanh, Giang Thành: "Ba người các ông cũng không chạy thoát đâu! Tuy rằng ba người vẫn giữ ý niệm hành y cứu đời, nhưng những năm gần đây vì công danh lợi lộc, khiến cho Y Minh chia năm xẻ bảy, toàn là phe phái, các người có thấy áy náy không?"
"Chuyện tranh đấu của Đông Y và Tây y chẳng lẽ các ông còn không hiểu à? Chẳng lẽ các ông còn không rõ quan hệ hai bên này sao? Hiện giờ đấu đến người chết ta sống, là vì nghiên cứ y học hay là vì danh lợi, trong lòng ba người các ông không nghĩ gì sao? Cứ bắt tôi phải nói ra sự thật?"
Ba người không lên tiếng, nhưng trong mắt đều là vẻ rất không phục.
Bùi Đăng Khoa cười lạnh: "Hoa Mạnh Trường ông ta, có tư cách gì mà được làm minh chủ chứ!"
Khấu Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Năm đó nếu không phải Hoa Mạnh Trường hãm hại tôi, sao tôi có thể bị một người phụ nữ quấy nhiễu chứ! Sao tôi có thể thua ông ta chứ! Hoa Mạnh Trường ông ta làm gì, trong lòng ông ta rõ ràng! Mấy năm nay ông ta giấu đầu lòi đuôi không dám xuất hiện, chính là vì trong lòng có quỷ!"
Màu đen trên mặt Giang Thành vì trúng độc còn chưa hết, lúc này lại thành đủ mọi màu sắc, trên mặt như có một tầng vệt sáng, man rợ nói: "Tên tiểu nhân đê tiện Hoa Mạnh Trường kia, cho người lừa tôi ba mẹ tôi xảy ra chuyện, khiến tôi bỏ lỡ kỳ thi, chẳng lẽ ông ta không vô liêm sỉ sao!"
Vương Bác Thần nhíu mày, theo anh biết, Hoa Mạnh Trường không phải người như vậy.
Trong chuyện này, chắc chắn có bí mật không để thể cho ai biết!