Nhìn người thế gia hào tộc không thể chờ đợi được, Hồ Quốc Trụ tức đến ngứa răng.
Mặc dù ông ta là võ phu, nhưng cũng biết, thời điểm luyện dược nhất định không được cho người khác quấy rầy, nếu không tâm thái của y sĩ không vững.
Vừa rồi Vương Bác Thần luyện dược, đám chó này cố ý ở bên cạnh quấy rối, đợi đến lúc đóng lò mấu chốt, bọn họ lại cố ý ngăn cản, chậm trễ cả nửa tiếng.
Như vậy, có thể luyện được dược mới là lạ.
Đồ chó, biết Vương Bác Thần luyện dược thất bại, nhưng bây giờ muốn kiểm tra, đây là muốn ép Vương Bác Thần lên con đường chết mà.
Hồ Quốc Trụ nắm chặt nắm tay, hai mắt tơ máu che phủ.
Mặc dù ông ta biết những người này không uy hiếp được Vương Bác Thần, nhưng Vương Bác Thần luyện dược thất bại, lại ra tay với những người này, bên thế gia hào tộc kia lại càng có cớ.
“Mẹ nó, đợi lát nữa chuyện không đúng, ông đây giết hết mấy người trước rồi nói, cái nồi này ông đây đội thay cho Bác Thần.”
Hồ Quốc Trụ cắn răng, chuẩn bị tùy thời ra tay.
Hàn Đỉnh trong đám người, lúc này ánh mắt đã lạnh băng đến cực điểm.
Nhưng khi nhìn thấy thái độ của đám Bùi Đăng Khoa, lại làm cho trong lòng ông ta tràn ngập nghi hoặc.
“Chẳng lẽ xuất hiện biến cố gì sao? Từ thái độ của sáu người bọn họ vừa rồi, đã chuyển hướng về phía bên Bác Thần, bây giờ thái độ của bọn họ, thật sự là làm người ta hoài nghi. Chẳng lẽ, Bác Thần luyện dược thành công?”
Suy đoán này, làm Hàn Đỉnh phấn chấn không thôi.
Nếu như vậy, Vương Bác Thần vẫn có thể luyện dược thành công, vậy thì tương lại đối mặt với phương Tây, nước R đương nhiên sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối.
“Nhất định phải thành công đó.”
Thâm trầm như Hàn Đỉnh, lúc này cũng theo bản năng nắm chặt tay, lòng bàn tay căng thẳng đều là mồ hôi.
Hai mắt nhìn chằm chằm vào phản ứng bên kia, thu lại biểu cảm của mỗi người vào trong mắt.
Nguyễn Văn Việt và Quách Đỉnh bên khác cũng căng thẳng vô cùng, bọn họ cũng nhìn thấy thái độ của sáu vị thần y.
Này rất không bình thường.
Nhất định là xuất hiện biến cố gì đó.
Vừa rồi sáu người bọn họ hận không thế giết người của thế gia hào tộc, nhưng bây giờ lại có chú cố ý sắp xếp bên trong.
Vừa lúc đó, sáu người Bùi Đăng Khoa nhường đường.
Đại biểu nhà họ Lâm bước lên đầu tiên, không thể chờ đợi nhìn vào trong dược đỉnh.
Mùi thuốc thật nồng!
“Hả?”
Đại biểu nhà họ Lâm phát ra một âm mũi hoài nghi, cả người lập tức ngơ ngác.
Giống như là gặp phải chuyện gì cực kỳ khủng bố, sợ đến mức lùi về sau mấy bước!
“Sao vậy?”
Đại biểu nhà họ Cổ nhìn thấy sắc mặt của đại biểu nhà họ lâm, trong lòng không khỏi chấn động, vội vàng đi qua, đột nhiên như bị sét đánh, trợn tròn mắt.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Khẳng định có vấn đề, khẳng định có vấn đề!”
“Tôi xem xem.”
Năm người đại biểu nhà họ Tưởng, đại biểu nhà họ Tôn, đại biểu nhà họ Ngụy, đại biểu nhà họ Châu, đại biểu nhà họ Tần đều tiến lên.
Uỳnh!
Trong dược đỉnh tỏa ra một mùi thuốc nồng nặc, giống như là một cây búa lớn, hung hăng đập vào trái tim bọn họ.
Hoặc như là một tia sấm, nổ vang trong đầu bọn họ.
“Không thể nào, không thể nào, giả, nhất định là giả!”
Cử chỉ của mấy người giống như là điên lên vậy, lời nói cũng giống nhau như đúc.
Hoảng sợ bất an nhìn Vương Bác Thần.
Bọn họ cản trở đóng lò nửa tiếng, sao còn có thể luyện dược thành công?
Nhất định là giả!
Nhất định là Vương Bác Thần thừa dịp bọn họ không chú ý, treo đầu dê bán thịt chó, bỏ đan dược đã chuẩn bị từ trước vào bên trong!
Nếu không, sao có thể thành công!
“Chẳng lẽ là…”
Trương Lăng Vân và Vương Đằng theo bản năng liếc nhìn nhau, hô hấp không khỏi dồn dập, vội vàng đi xem xét tình hình.
Chỉ thấy trong dược đỉnh một viên đan được lẳng lặng nằm yên, mùi thuốc nồng đậm, làm bọn họ theo bản năng thốt ra: “Mẹ nó, này cũng có thể thành công?”