“Kéo tiểu thiện nhân này vào trước cho tao, lột sạch quần áo nó, ông đây chơi thoải mái một phen, sau đó lại đến lượt bọn mày.”
Lưu Tuấn nhìn chằm chằm vào Lan Tầm, nở nụ cười biến thái.
Mấy tên đàn em không khỏi nuốt nước bọt, nhanh chóng kéo Lan Tầm vào trong phòng ngủ.
Sau đó, Lưu Tuấn lại gọi một cuộc điện thoại: “Bên phía nhà họ Trần giải quyết như thế nào rồi, ừ, được, để cái đám ngốc kia hiểu rõ một chút, chỉ cần bất cứ ai có liên quan đến công ty Hoa Nguyên thì đều bị xử lý không tha, lấy nhà họ Trần ra làm gương, nhất định phải trừng phạt thật nặng. Còn dám cho người đến bảo vệ Triệu Thanh Hà, đúng là muốn chết mà.”
Nói chuyện điện thoại xong, trong phòng truyền đến tiếng kêu tuyệt vọng của Lan Tầm, Lưu Tuấn hưởng thụ duỗi lưng.
Đi vào trong phòng, Triệu Thanh Hà bị trói ở trên giường, trong miệng bị nhét đồ, cô ú ớ kêu la.
Bốp!
Lưu Tuấn đánh vào mặt Triệu Thanh Hà, sau đó lại nắm lấy gương mặt của Triệu Thanh Hà, cười gằn nói: “Một gương mặt xinh đẹp như thế, đúng là tiện nghi cho tên dã chủng Vương Bác Thần. Nhưng không sao hết, ông đây thích nhất và chơi vợ của người ta, chờ một lát nữa tên dã chủng đến đây, tôi sẽ chơi cô ngay trước mặt nó, vậy mới thú vị chứ. À đúng rồi, tôi cũng bắt con gái cô đến đây, tôi sẽ chơi trước mặt hai ba con bọn họ, như vậy mới kích thích chứ.”
Triệu Thanh Hà lắc đầu nguầy nguậy, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Lưu Tuấn, cô đã tuyệt vọng rồi.
Bốp.
Lưu Tuấn lại tát thêm một cái vào mặt Triệu Thanh Hà, cười lạnh nói: “Cô tôi đã đích thân ra lệnh cho tôi phải để các người sống không bằng chết, các người cũng to gan quá nhỉ, lại dám đối đầu với cô tôi.”
“Ha ha, nhưng phải nói là tôi bội phục các người, lại dám đánh cô tôi. Chậc chậc, đúng là gan to bằng trời, thực lực của nhà họ Lưu và nhà họ Vương ở thủ đô không phải là thứ mà đám sâu kiến các người có thể tưởng tượng được.”
“À đúng rồi, chờ sau khi ông đây chơi cô xong rồi, tên dã chủng Vương Bác Thần và con gái cô sẽ xử lý như thế nào, tôi sẽ dẫn bọn họ đến nhà họ Vương, dù sao bây giờ máu của bọn họ rất có tác dụng, nó dùng để cứu em họ tôi, nếu không thì các người không xứng để tôi dao động đâu.”
Lưu Tuấn kéo rách quần áo của Triệu Thanh Hà, lộ ra chiếc áo lót ở bên trong, anh ta cười nham nhở: “Cô cũng không cần phải gấp, chờ tôi chơi con tiểu tiện nhân kia xong rồi thì đến lượt cô.”
Tiếp theo là bỏ thứ gì đó vào miệng Triệu Thanh Hà, bắt cô uống hết một ly nước, biến thái nói: “Cái gì mà cô gái trong trắng, đợi lát nữa chồng cô và con gái cô đến đây, tôi cũng muốn xem xem cô có còn thanh cao như vậy nữa không.”
Triệu Thanh Hà đã tuyệt vọng, cô tuyệt đối sẽ không để chồng và con gái mình nhìn thấy những chuyện này.
Cô nhìn ra cửa sổ.
Cho dù có chết, mình cũng không muốn bị tên biến thái này làm nhục.
Mà lúc này, Vương Bác Thần đang trên máy bay trực thăng.
Triệu Thanh Hà bị bắt, Vương Bác Thần đã sắp mất lý trí.
Là một người đàn ông, vợ mình bị bắt, anh còn có thể duy trì sự tỉnh táo được à.
“Ông chủ khách sạn Hồng Thiên là ai, ra lệnh cho ông ta ngăn cản Lưu Tuấn cho tôi, nếu không, ông ta sẽ phải chết.”
Trong mắt Vương Bác Thần vằn vện tia máu, khiến người khác không rét mà run.
“Thuộc hạ đã báo tin, một vài thế lực ngầm mà Canh Phong quản lý ở gần khách sạn Hồng Thiên đã đến đó.”
Tư Lam cẩn thận trả lời.
Hiện tại với sát khí trên người Vương Bác Thần, cho dù là cô ta thì trong lòng vẫn cảm thấy rất sợ hãi, sợ lúc này thần chủ sẽ mất khống chế, một khi sát khí kinh khủng trên người thần chủ được bộc phát, chẳng có mấy người ở đây có thể chịu đựng nổi.
Máy bay trực thăng đã vận hành với tốc độ nhanh nhất, từ xa xa đã nhìn thấy khách sạn Hồng Thiên.
Vương Bác Thần hít một hơi thật sâu, máy bay trực thăng còn đang bay giữa không trung, Vương Bác Thần không hề quan tâm gì cả, anh trực tiếp nhảy xuống.
Lúc này, trong căn phòng, Lan Tầm gom hết tất cả mọi thứ ở bên cạnh ném về phía Lưu Tuấn.
“Anh đừng đến đây, đừng đến đây.”
Lưu Tuấn liếm liếm môi, biến thái cười nói: “Ông đây thích những cô gái trong trắng như cô đó, như vậy mới thú vị chứ.”
Nói xong, anh ta bắt được Lan Tầm, thô lỗ kéo quần áo của Lan Tầm ra.
Còn Triệu Thanh Hà ngồi trên giường ở bên cạnh, thuốc đã có tác dụng, sắc mặt đỏ lên, bắt đầu thở gấp.
Lưu Tuấn đè Lan Tầm lên trên giường, quay đầu nhìn về phía Triệu Thanh Hà, cười nói y hệt như ác ma: “Không cần phải nóng vội, sẽ đến lượt cô nhanh thôi.”
Rầm.
Nhưng vào lúc này.
Cửa phòng bị ai đó đá văng.