Mục lục
Thần Chủ Ở Rể - Vương Bác Thần - Triệu Thanh Hà (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lâm lão đầu?”

Vương Bác Thần tự dưng trở nên căng thẳng.

Đây rốt cuộc có phải Lâm lão đầu không?

Lâm lão đầu đã chết 2 lần rồi, bây giờ lại xuất hiện một Lâm lão đầu, rốt cuộc là sao đây?

Lâm Đạo Tử cười ôn hòa: “Đồ đệ ngoan, vi sư dẫn con lên tầng 2.”

“Ông rốt cuộc là ai?”

Dây thần kinh khắp người Vương Bác Thần đều trở nên căng cứng.

Trên người đối phương không hề có cảm giác thân thiết, chỉ khiến sau lưng anh lạnh toát, lập tức kinh hãi, dựng tóc gáy!

“Đồ nhi ngoan, ta là sư phụ của con, con không nhận ra ta rồi sao?”

Lâm Đạo Tử trách cứ: “Còn không mau qua đây, vi sư dẫn con lên tầng 2, ở đó đều là bảo vật!”

Đột nhiên, sắc mặt của Lâm Đạo Tử trở nên dữ tợn, hét lên: “Mày tại sao không lên, cái thằng nghịch đồ này!”

Vương Bác Thần vội vàng lùi lại, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Nơi này cực kỳ quỷ dị!

Lúc này, trên người Lâm Đạo Tử bắt đầu mọc ra lông xanh rất dài, trong nháy mắt ông ta biến thành một con quái vật lông xanh hình người.

Từng luồng uy áp khủng khiếp tỏa ra từ trên người quái vật lông xanh, Vương Bác Thần kinh hãi, thực lực của đối phương mạnh hơn tưởng tượng của anh!

Lúc này anh là Siêu Phàm Cảnh, ở bên ngoài trừ những cao thủ ẩn giấu của bảy đại thế gia và những người của Cổ tộc ẩn thế, anh gần như là người đứng đầu.

Nhưng bây giờ, ở trước mặt quái vật lông xanh, anh cảm thấy mình ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.

Trên cổ của Vương Bác Thần cũng nổi một lớp gai ốc, anh không ngừng lùi lại, lần đầu tiên anh nảy sinh ý nghĩ muốn chạy trốn.

Tòa tháp này thật sự quá quỷ dị.

Bây giờ anh cũng bắt đầu nghi ngờ, bộ xương của Lâm lão đầu cũng có phải do thứ quỷ dị trong tháp huyễn hóa ra hay không.

“Cậu tại sao không đi theo tôi!! Tôi là sư phụ của cậu, cậu tại sao không nghe lời tôi!”

Quái vật lông xanh vẫn đang rít gào, muốn lao tới.

Nhưng lối vào có phong ấn, mỗi lần quái vật lông xanh đụng một cái thì sẽ hiện ra một lớp sóng, ngăn chặn quái vật lông xanh.

Cho dù là vậy, quần áo trên người Vương Bác Thần đã bị ướt đẫm bởi mồ hôi lạnh.

Lần đầu tiên anh gặp phải tồn tại mạnh mẽ như này.

Mạnh hơn cảm giác mà Cổ Nhật Long gây ra cho anh rất nhiều

Đây là tồn tại cấp bậc gì?

Đây rốt cuộc là người hay quái vật?

Vương Bác Thần muốn trốn đi, muốn mở cửa tháp, mà cửa tháp đã bị khóa chết, hoàn toàn không mở ra được.

“Cậu không thoát được đâu, người tới đây, không ai có thể thoát được!”

Quái vật lông xanh cười khà khà, tiếng cười đó cực kỳ u ám quỷ dị, giống như truyền tới từ 18 tầng địa ngục, vô cùng ghê rợn.

Vào lúc này, trên mặt đất đột nhiên bốc ra vô số bàn tay máu màu đỏ, túm lấy cổ chân của Vương Bác Thần, không ngừng giằng xé, muốn lôi anh xuống lòng đất.

Vương Bác Thần cực kỳ sửng sốt, đoạn mâu trong tay vội vàng vung lên, nhưng chém đứt mấy cái thì lại xuất hiện vô số.

Trên mặt đất đều là bàn tay máu, giống như lúa mạch mọc từ trong ruộng, chi chít, không thể tránh được!

“Cậu không thoát được đâu, cậu không thoát được đâu. Đồ đệ ngoan, mau đi lên, chỉ có tôi có thể cứu cậu.”

Quái vật lông xanh cười u ám, nó giống như đã biết loại biến cố này từ trước.

Nhưng cảm giác nó mang tới cho Vương Bác Thần khủng khiếp hơn những bàn tay máu trên đất.

Vương Bác Thần không ngừng nhảy lên, vung đoạn mâu, những bàn tay máu đó bị đoạn mâu chém đứt, biến thành một làn khói xanh tiêu tán.

Nhưng bàn tay máu trên đất có quá nhiều, giống như ác quỷ trong địa ngục muốn bò ra.

Vương Bác Thần giật thót tim, thầm nói những bàn tay này vô cùng vô tận, cho dù bây giờ không uy hiếp được anh, nhưng thời gian dài, anh cũng sẽ kiệt sức.

Đến lúc đó thì hết cách rồi.

Buộc phải nhanh chóng giải quyết!

“Giết không hết đâu, giết không hết đâu, cậu giết càng nhiều thì chúng sẽ càng mạnh! Đồ nhi ngoan, mau tới chỗ tôi, chỉ có tôi có thể cứu cậu.”

Quái vật lông xanh ở một bên dụ dỗ, Vương Bác Thần tức giận gầm lên: “Quái lông xanh, mẹ kiếp ông im mồm cho tôi!”

“Quái lông xanh? Quái lông xanh? Cậu vậy mà gọi tôi là quái lông xanh? Tôi là sư phụ của cậu, cái thằng nghịch đồ! Tôi vì tốt cho cậu, cậu vậy mà gọi tôi là quái lông xanh! Nếu không phải vì cậu, tôi sao lại biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ như này!”

Quái lông xanh hình như rất ghét người khác gọi ông ta như vậy.

Nhưng Vương Bác Thần bây giờ không có thời gian đấu khẩu với ông ta, anh cũng phát hiện rồi, những bàn tay máu đó sau khi bị giết chết, lực lượng của bàn tay máu xuất hiện sau sẽ mạnh hơn, mạnh gấp đôi bàn tay máu ban đầu!

Mới đầu Vương Bác Thần đánh một chưởng thì có thể đánh tan không ít, nhưng dần dần, những bàn tay máu đó phải hai chưởng mới có thể đánh tan.

Tuy trên đoạn mâu đều là gỉ đồng màu xanh, nhưng vẫn rất sắc bén, đối phó với bàn tay đứt giãy ngược lại rất dễ dàng.

Bụp bụp bụp!

Vào lúc này, bên dưới truyền tới âm thanh giống như gõ trống, rung chấn khiến tai của người khác đau nhói, giống như có thứ gì đó sắp đi ra!

“Đây lại là cái gì?”

Vương Bác Thần sắp điên rồi, những bàn tay đứt gãy này không những càng lúc càng nhiều, còn càng lúc càng mạnh.

Bây giờ lại có thứ gì sắp chui ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK