Ở công ty Hoa Nguyên, Triệu Thanh Hà muốn sức đầu mẻ trán.
Gần đây gặp không ít phiền phức.
Tập đoàn Tào thị và xí nghiệp Huy Đằng vừa mới đến đều có bối cảnh hùng hậu ở phía sau, hơn nữa tập đoàn Tào thị còn được hỗ trợ bởi nguồn vốn nước ngoài, cho dù tài sản hay là quy mô thì công ty Hoa Nguyên vẫn không thể so sánh được.
Về cơ bản, tập đoàn Tào thị lũng đoạn nguồn cung vật liệu, ép buộc Triệu Thanh Hà nhất định phải hợp tác với bọn họ, đồng thời còn muốn mua cổ phần của công ty Hoa Nguyên, mục đích chính là vì muốn thông qua nó để kiểm soát công ty Hoa Nguyên và có được dự án xây dựng Tân Thành, và sau đó sẽ đá công ty Hoa Nguyên ra ngoài.
Triệu Thanh Hà không chấp nhận yêu cầu quá đáng của đối phương, cứng rắn chống lại một khoảng thời gian, nhưng cục diện càng ngày càng hỏng.
Nếu như chỉ là tập đoàn Tào thị thì cũng thôi đi, Triệu Thanh Hà vẫn có thể đối phó được một khoảng thời gian dưới sự ủng hộ của các gia tộc ở thành phố Hà Châu.
Nhưng mà lúc này, tập đoàn Tào thị lại kéo thêm một công ty tư bản khác, là xí nghiệp Huy Đằng.
Tập đoàn Tào thị được đầu tư bởi nước ngoài, không thiếu tiền, chuẩn bị hơn một trăm hai mươi nghìn tỷ để đánh trận chiến này.
Cũng may là bên phía nhà họ Trần đã giao quyền quản lý cho Triệu Thanh Hà, nên mới có thể ung dung ứng phó với tập đoàn Tào thị.
Nhưng tập đoàn Tào thị lại kéo thêm xí nghiệp Huy Đằng, đó lại là một công ty có bối cảnh hùng hậu ở trong chính quyền có số vốn lên đến hàng trăm nghìn tỷ đồng, Triệu Thanh Hà liền cảm thấy áp lực to lớn.
Cô đang suy nghĩ xem có nên hợp tác với hai công ty này không.
Đều là công ty lớn có chỗ dựa trong chính quyền, cô không thể không chú trọng.
Mấy ngày trước, Tư Lam có tới tìm cô, tỏ vẻ là muốn ra tay giúp đỡ cô giải quyết hai phiền phức này.
Nhưng Triệu Thanh Hà đã từ chối không để Tư Lam ra tay, nói là không thể làm ảnh hưởng tới danh dự của thần chủ.
Cho nên mới có cuộc trò chuyện khi nãy của Tư Lam và Vương Bác Thần.
Cái lần mà Triệu Thanh Hà đến Kim Lăng thật ra là cô đang tìm đối tác bên ngoài, lại không ngờ rằng bị Dạ Anh Thư gài bẫy, sinh ra hiểu lầm với Vương Bác Thần.
Chuyến đi đến Kim Lăng không thành công, những gia tộc đó chỉ muốn nhúng tay vào Tân Khu Hà Châu, điều kiện đưa ra quá hà khắc, tất cả đều bị Triệu Thanh Hà từ chối.
Nếu như đồng ý thì vấn đề phiền phức của công ty Hoa Nguyên sẽ được giải quyết, nhưng công ty Hoa Nguyên cũng sẽ trở thành của người khác, đây chính là chuyện mà Triệu Thanh Hà không thể chấp nhận.
Công ty Hoa Nguyên chính là tâm huyết của ba cô, vất vả lắm mới có thể khiến nó vực dậy một lần nữa, huống hồ gì hiện tại công ty Hoa Nguyên đã không phải chỉ là tâm huyết của ba cô, mà còn là tâm huyết của cô và Vương Bác Thần.
Vì để công ty Hoa Nguyên có thể sống dậy một lần nữa, cô đã có thể đoán được chắc chắn là Vương Bác Thần đã âm thầm hỗ trợ.
Nhưng Vương Bác Thần là thần chủ, mà anh nhúng tay vào những chuyện này thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của anh, đây chính là chuyện mà Triệu Thanh Hà không muốn nhìn thấy nhất.
“Chị à, chúng ta thật sự phải đồng ý với tập đoàn Tào thị và xí nghiệp Huy Đắng ư?"
Lan Tầm không cam lòng mà hỏi.
Bởi vì thiếu nguyên vật liệu, cho nên khiến một phần dự án phải tạm dừng, toàn bộ số tiền của Triệu Thanh Hà đều đã chi cho việc xây dựng Tân Khu Hà Châu, bây giờ trong tay cô chẳng có nổi một đồng.
Đây cũng là lần đầu tiên mà cô quản lý một dự án lớn như thế, tiền của nhà họ Lý cũng đã ném hết vào trong đó, ngay cả nhà họ Hồ, nhà họ Ngô và nhà họ Trần cũng đã giúp đỡ không ít.
Nếu như không có thể lực bên ngoài can thiệp thì số tiền này vẫn đủ, nhưng bây giờ lại có sự xuất hiện của tập đoàn Tào thị và xí nghiệp Huy Đằng, tình huống lập tức trở nên căng thẳng.
Triệu Thanh Hà thở dài: “Không còn cách nào khác, nếu không thì phải đình công.
Lan Tầm lại hỏi: “Bên phía chị Băng không có tin tức gì ư?”
Triệu Thanh Hà lắc đầu: “Tập đoàn Tào thị và xí nghiệp Huy Đằng đã âm thầm hành động, ban đầu có thể kéo được một vài người, nhưng bọn họ đã đổi ý hết rồi. Hiện tại lỗ hổng của chúng ta quá lớn, Băng đã đi tìm đạo diễn Bạch Liên Thành, đạo diễn Tôn Đào, có kéo được mấy nghìn tỷ, nhưng mà vẫn còn thiếu rất nhiều.”
Lan Tầm thắc mắc hỏi: “Chị Thanh Hà, sao chị lại không sử dụng mối quan hệ của nhà họ Vương chứ? Nếu như nhà họ Vương can thiệp thì chắc chắn có thể đàn áp được hai công ty ấy.
Triệu Thanh Hà nghiêm khắc nói: “Tầm, sau này đừng có nghĩ tới chuyện đó nữa. Sở dĩ chị chấp nhận nhà họ Vương là bởi vì cho Bác Thần có đường lui sau này, vấn đề giữa anh ấy và nhà họ Vương quá phức tạp, mà tính tình của anh ấy lại kiên quyết, không chịu tha thứ cho nhà họ Vương, cho nên chị đành phải lấy cái này ra để làm dầu bôi trơn. Nhưng như vậy thì sao chứ, đồ vật của nhà họ Vương, trước khi Bác Thần thừa kế nhà họ Vương thì chúng ta tuyệt đối không thể nhận, đây chính là nguyên tắc.
Lan Tầm nghịch ngợm le lưỡi, bất mãn nói: “Em nói này chị, chị cũng thiệt là, cố ý kích thích anh rể khiến anh ấy bị tổn thương như thế.”
Triệu Thanh Hà im lặng hồi lâu, đau lòng nói: “Anh ấy sống rất khổ cực, phải chịu đựng quá nhiều thứ, chị không muốn bởi vì chị mà phải khiến anh ấy bị phân tâm, chị cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh ấy. Thân phận của anh ấy quá cao, đứng ở một địa vị cao như thế sẽ bị người khác bàn ra tán vào, đối với anh ấy danh dự là thứ vô
cùng quan trọng. Chị không thể giúp anh ấy cái gì, cho nên cũng chỉ có thể dùng cách này để anh ấy hận chị, từ đó không bị chị liên lụy.” “Thanh Hà, em hà cớ gì phải làm như vậy.
Đúng lúc này, Vương Bác Thần xuất hiện ở cửa phòng làm việc.