“Chết tiệt, anh dám đánh tôi? Anh cũng không thử hỏi xem tôi là ai!”
Quản lý bị Nhạc Ẩn Long tát chảy máu khoé miệng, chảy ra một chút máu, anh ta gằn giọng: “Tôi thấy là anh chán sống rồi, đánh ông đây đúng không? Hôm nay tôi sẽ khiến hai người không bước ra được khỏi cánh cửa này!”
Chát!
Quản lý còn chưa kịp phản ứng thì Nhạc Ẩn Long đã lại cho anh ta thêm một cái tát nữa, lần này anh ta suýt thì ngã ngửa, nửa khuôn mặt tê dại.
“Anh Vương đang hỏi anh.”
Nhạc Ẩn Long vẫn nói câu đó.
“Con mẹ nó, dám đánh anh Long của chúng tao, chúng mày đúng là tự tìm cái chết!”
Lúc này, nhân viên phục vụ kia dẫn theo mười mấy tên đàn em tới.
Thoạt nhìn đã thấy nhóm người này không phải loại người tốt đẹp, ai cũng cởi trần, xăm rồng xăm hổ đầy người trông rất dữ tợn, trong tay còn cầm gậy gộc, dao phay.
Bọn chúng hung ác lao tới.
“Mẹ kiếp, muốn chết cũng không chọn chỗ!”
“Anh Long, anh không sao chứ?”
“Chém chết hai tên khốn kiếp này đi!”
Anh Long quản lý đứng dậy, ôm nửa khuôn mặt, tức giận nói: “Chặt tay bọn chúng cho ông!”
Đám thuộc hạ lập tức bao vây Vương Bác Thần và Nhạc Ẩn Long.
Khoé miệng bên trái của Nhạc Ẩn Long khẽ cong lên theo thói quen, lộ ra nụ cười nham hiểm, ánh mắt hiện lên vẻ khát máu, anh ta liếm môi: “Đúng là hơi nhớ những ngày tháng máu nhuộm đầy đường trước đây, từ khi đi theo anh Vương, tôi đã không làm đại ca rất nhiều năm rồi.”
Trước đây Nhạc Ẩn Long chỉ là một tay xã hội đen đầu đường xó chợ, với nghĩa khí giang hồ và lòng nghiệt huyết, đánh nhau là chuyện thường tình.
Thông thường anh ta không chém người khác sống dở chết dở thì là bị người khác chém sống dở chết dở.
Anh ta từng bước leo lên từ đáy xã hội, những việc đã trải qua vô cùng phức tạp, khiến cho tính cách của anh ta trở nên cực đoan, hung ác.
Nếu Vương Bác Thần không tình cờ phát hiện ra tài năng của anh ta, thì bây giờ anh ta đã bị chém chết trên phố từ lâu, hoặc trở thành lão đại của một vùng rồi.
“Mẹ kiếp, cũng thể hiện theo mới hay chứ.”
Anh Long quản lý đứng ở ngoài vòng vây nhổ ra mấy nhụm bọt máu, lúc này nửa khuôn mặt bên trái mới bắt đầu đau dữ dội, đã sưng tấy đỏ bừng lên.
Mấy tên côn đồ chém về phía Nhạc Ẩn Long, Nhạc Ẩn Long né đi, tiếng “rắc rắc” vang lên, anh ta đã bẻ gãy tay một tên côn đồ.
Sau đó cướp lấy con dao trong tay tên côn đồ, thoáng chốc chém ra hơn chục nhát dao!
Tên côn đồ chưa kịp phản ứng thì chân tay đã bay hết cả ra ngoài!
Mà với thực lực cấp bậc chiến vương như Nhạc Ẩn Long, anh ta có thể dễ dàng xử lý những người này.
Có thể nói, với thực lực của anh ta, anh ta có thể tiêu diệt hết đám người này trong vòng ba giây mà không thấy máu, nhưng tính cách cực đoan khiến anh ta lựa chọn cách đánh tàn nhẫn của côn đồ, hơn nữa còn rất tàn nhẫn.
Đây chính là Nhạc Ẩn Long!
Là cách làm việc của Nhạc Ẩn Long!
Tính tình độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn.
Cảnh tượng đẫm máu và tàn khốc này khiến đám người còn lại bàng hoàng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một người tàn nhẫn như vậy.
Bọn họ cũng đã từng làm những việc như chặt tay và chân, nhưng cũng không dã man thế này.
Anh Long nuốt nước bọt, nhưng không sợ hãi, điều này đã thôi thúc tính hung ác trong lòng anh ta.
Bọn họ lăn lộn ngoài xã hội dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn, nếu bây giờ sợ thì sau này sẽ không có chỗ đứng nữa.
“Chém chết nó!”
Người phục vụ dùng dao chém Nhạc Ẩn Long, Nhạc Ẩn Long giơ tay vung ra một dao.
Đầu của người phục vụ rơi dưới chân anh Long.
Chết không nhắm mắt.
Đôi mắt như cá chết nhìn chằm chằm vào anh Long.
“Ma quỷ, mày là đồ ma quỷ!”
Anh Long sợ tới mức lùi lại, tuy bọn họ không phải người tốt, chưa làm chuyện thế này bao giờ.
Nhưng anh ta không ngờ đối phương lại tàn nhẫn và hung ác đến vậy.
Đám côn đồ còn lại sợ đến mức chân mềm nhũn, dao cầm trên tay còn không vững, làm sao còn dám ra tay nữa.
Một số người tâm lý kém còn sợ tới nỗi không tự chủ được tè ra quần.
“Tha cho tôi, tha cho tôi đi.”
“Tôi không đánh nữa, tôi không đánh nữa!”
Mấy tên côn đồ lập tức bỏ dao, sợ hãi quỳ xuống đất van xin.
Đôi mắt tam giác hung ác của Nhạc Ẩn Long nhìn thẳng vào anh Long, khoé miệng trái bất giác cong lên, nở nụ cười xấu xa: “Anh Vương đang hỏi anh đấy.”