Nhìn thấy cổ tay của mình bị Vương Bác Thần tóm, Tần Hồ đầu tiên thì sững người, sau đó hơi nheo mắt lại, lạnh nhạt nói: “Dám tóm tay của tôi, tôi thấy anh muốn chết rồi! Đánh gãy chân anh ta cho tôi!”
Vệ sĩ của Tần Hồ vừa muốn ra tay thì nhìn thấy trên mặt của Tần Hồ bị Vương Bác Thần tát mạnh cho một cái.
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Tôi vốn không thích tát người khác, các người lại hết lần này tới lần khác đưa mặt tới sát tay tôi”
Trần Tiểu Băng bị dọa sợ, không phải vì Tần Hồ bị đánh, mà là vì Tần Hồ đã chọc giận Vương Bác Thần.
Tần Hồ thật sự tìm chết, cô ta đã nói với anh ta như thế rồi, không ai có thể chọc nổi anh Vương, anh ta vậy mà không nghe lời khuyên, còn dám uy hiếp anh Vương, đây không phải là tìm chết hay sao?
Lấy nguy cơ lần này của công ty Hoa Nguyên ra nói đi.
Vốn bên phía Triệu Thanh Hà bị ép tới cùng đường rồi, xí nghiệp Tào Thị và tập đoàn Huy Đằng liên thủ, ép cho công ty Hoa Nguyên sắp phá sản.
Kết quả anh Vương vừa xuất hiện, xí nghiệp Tào Thị và tập đoàn Huy Đằng liên thủ bị diệt hết.
Tần Hồ vậy mà dám hống hách ở trước mặt anh Vương, đây chính là lão thọ tinh ăn thạch tín, không muốn sống nữa.
“Anh, anh dám đánh tôi, anh có biết tôi là ai không? Tôi là Tần Hồ – cậu cả của nhà họ Tần ở Trường An, mẹ kiếp anh dám tát tôi? Anh chết chắc rồi!”
Tần Hồ ôm mặt, tức giận đùng đùng, anh ta vẫn là lần đầu bị người khác tát.
Trước giờ chỉ có anh ta tát người khác!
“Mẹ kiếp các anh còn ngây ra đó làm gì? Tôi không muốn hai chân của anh ta nữa, giết anh ta cho tôi! Mẹ kiếp, Trường An là địa bàn của nhà họ Tần tôi, dám ra tay đánh tôi ở trên địa bàn của tôi sao? Hôm nay tôi muốn xem xem anh có mấy cái đầu!”
Tần Hồ chỉ vào Vương Bác Thần rồi gầm lên.
“Dừng tay! Tần Hồ, anh muốn tìm chết sao?”
Nể tình Tần Hồ từng theo đuổi cô ta, Trần Tiểu Băng vẫn có lòng tốt nhắc nhở một chút, nói: “Tần Hồ, anh đừng nói nữa, dù là nhà họ Tần của các anh cũng không đắc tội nổi với anh Vương, lập tức xin lỗi anh Vương, tôi có thể cầu xin anh Vương thay cho anh!”
Trần Tiểu Băng vốn là có lòng tốt, nhưng lời này lọt vào tai của Tần Hồ, không khác gì sự sỉ nhục đối với anh ta.
Anh ta đường đường là cậu cả của nhà họ Tần, vậy mà bị người ta bắt nạt như thế.
Sao có thể chứ!
“Tiện nhân, mẹ kiếp cô im mồm cho tôi! Tôi mặc kệ anh ta là ai, cho dù anh ta là Thiên Vương Lão Tử, hôm nay ở địa bàn của ông đây, cũng phải gục xuống cho tôi! Đợi tôi xử lý xong anh ta rồi sẽ xử lý con tiện nhân như cô, thật sự cho rằng mặt mũi cô lớn lắm chắc?”
Tần Hồ chửi rống cả lên, không hề tiết chế, hống hách vô cùng, có dáng vẻ của hoàng đế địa phương ở Trường An!
Những tên vệ sĩ kia nghe thấy lời của sếp, lập tức đánh về phía Vương Bác Thần.
Bọn họ vốn không phải người tốt gì, trên danh nghĩa là vệ sĩ, nhưng trên thực tế đều là sát thủ do nhà họ Tần bồi dưỡng, trong tay đều có mạng người.
Lần này Trần Tiểu Băng tới là vì nhà họ Tần không dễ chọc, tuy cô ta là ngôi sao, nhưng đối diện với gia tộc như này, vẫn là ôm ý định thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Không chỉ có cô ta, hôm nay còn có không ít ngôi sao của giới giải trí tới đây.
Trần Tiểu Băng thở dài trong lòng, cô ta đã gắng sức rồi.
Cô ta biết thực lực đáng sợ của Vương Bác Thần, lúc đầu khi tiêu diệt nhà họ Chu, tông sư võ đạo mạnh mẽ như thế cũng bị Vương Bác Thần giết một cách dễ dàng.
Hơn nữa cô ta ở nhà họ Vương ở thủ đô còn tận mắt nhìn thấy, Vương Bác Thần nổi giận, ngay cả nhà họ Vương cũng phải chịu thua.
Lúc đó nhiều quan chức người giàu có, cường giả võ đạo như thế cũng bị một mình Vương Bác Thần trấn áp.
Cho dù cuối cùng lão soái xuất mã, cũng vẫn không thể làm được gì Vương Bác Thần.
Bây giờ Tần Hồ vậy mà ỷ vào mấy tay sai này của anh ta thì muốn ra tay với Vương Bác Thần, đây không phải là tìm chết hay sao?
Tục ngữ nói Diêm Vương khó cứu quỷ đáng chết, Trần Tiểu Băng cô ta đã nói tới mức này rồi, Tần Hồ vẫn muốn tìm chết, vậy cô ta cũng hết cách.
Dù sao cô ta là đứng ở phía Vương Bác Thần.
“Vừa hay, tôi muốn tới nhà họ Tần một chuyến.
Vương Bác Thần cười lạnh lùng, khiến Tần Hồ tự dưng tê dại da đầu.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy những tên vệ sĩ đó của anh ta ngã hết ra đất, không nhúc nhích!
Chết rồi!