“Là cậu?”
Đám người Bùi Đăng Khoa nhìn thấy Vương Bác Thần, bỗng chốc ngây người.
Còn hai ngày nữa mới đến ước hẹn năm ngày, bây giờ tên tiểu tử này lại dám đến đây.
Hoa Mạnh Trường đau đớn nhắm mắt lại, ông ấy không ngờ vẫn cuốn Vương Bác Thần vào chuyện này.
Ông ấy càng không ngờ là Vương Bác Thần quan tâm đến mình như vậy.
“Tiểu tử, đừng không biết tốt xấu, còn hai ngày nữa mới đến cái hẹn năm ngày, lập tức rời khỏi đây, có thể tha cho cậu một mạng.”
Khấu Thanh hờ hững nói: “Tuy rằng không biết cậu với Hoa Mạnh Trường có quan hệ gì, nhưng vào lúc thế này cậu còn đến cứu ông ấy, chứng tỏ nhân tính của cậu không tồi, đừng ép tôi ra tay đả thương cậu.”
Tuy rằng Khấu Thanh là một tên tính tình trẻ con, nhưng trái tim rất trong sáng, nói gì thì là vậy.
Hoa Mạnh Trường vốn đã đang đợi chết, nghe thấy câu này lập tức phẫn nộ nói: “Khấu Thanh, ông động thủ thử xem! Ông dám động thử, tôi lập tức giết chết ông!”
“Đến thân mình còn khó giữ, còn có thời gian quan tâm hắn ta?”
Bùi Đăng Khoa lạnh lùng nói: “Hoa Mạnh Trường, cho dù ai đến, hôm nay cũng là ngày chết của ông.”
Con rết to bằng ngón cái trong tay Triệu Linh, trèo lên vai của Hoa Mạnh Trường, ông ta thốt nên hai chữ: “Chết đi!”
Tả Sướng giống như một thi thể biết đi, nhảy như cương thi đến trước mặt Vương Bác Thần, u ám nói: “Thù hận giữa chúng ta, cậu không hóa giải nổi đâu! Còn không rời đi nữa, thân thể này của cậu sẽ thuộc về tôi đấy!”
Đôi mắt không có lòng trắng của độc y Hồ Vụ nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần, nói: “Cậu đã trúng độc của tôi, bây giờ rời đi, tôi có thể cho cậu thuốc giải, tha cho cậu một mạng. Tuổi còn trẻ, cần gì tìm cái chết!”
Vương Bác Thần lắc đầu, nói: “Ước hẹn 5 ngày còn chưa đến, thế nên các người không thể giết ông ấy. 2 ngày sau, tôi sẽ đưa ông ta đến, cho sáu người một lời giải thích.”
“Sư phụ, người, người cần gì phải làm vậy, người mau đi đi, chuyện của liên minh y học không liên quan đến người.”
Hoa Mạnh Trường đau đớn, ông ấy không muốn để Vương Bác Thần đâm đầu vào chỗ chết. Tuy rằng y thuật của Vương Bác Thần vô song, nhưng ba người Hồ Vụ, Tả Sướng, Triệu Linh không chỉ là y thuật nữa, mà đã là tà thuật rồi.
Nếu như so y thuật, thì ông ấy tin Vương Bác Thần có thể thắng. Nhưng đám người Hồ Vụ làm sao có thể so y thuật được chứ?
“Sư phụ?”
Đám người Khấu Thanh ngây ra, nhìn về phía Vương Bác Thần: “Cậu là sư phụ của Hoa Mạnh Trường?”
Triệu Linh thốt lên ba chữ: “Không thể nào.”
Bùi Đăng Khoa cười lạnh lùng nói: “Hoa Mạnh Trường, ông đúng là già lẫn rồi, lại bái một tên tiểu tử làm thầy. Tôi thấy cậu ta chắc còn chưa đến 25 tuổi nhỉ?”
Vương Bác Thần bình thản đáp: “Hiểu đạo lý có trước có sau, nghiên cứu am hiểu chuyên môn. Ai nói tôi không thể làm thầy của ông ấy? Bây giờ đệ tử của tôi bị người khác vu oan, tôi đương nhiên phải đứng ra. Hôm nay mấy người để tôi đưa ông ấy đi, cuộc đấu y hai ngày sau tôi sẽ nương tay. Chẳng lẽ đường đường 6 vị thần y, đến chút sự dứt khoát này cũng không có?”
Giang Thành nghiến răng nói: “Khích tướng vô dụng với chúng tôi, nếu cậu đưa tên vô sỉ này chạy mất, thì chúng tôi đi đâu tìm đây.”
“Vậy được, bây giờ bắt đầu đấu y, tôi thắng thì tôi đưa ông ấy đi. Chuyện năm đó tôi sẽ cho các người một lời giải thích.”
Ánh mắt Vương Bác Thần lạnh lùng.
Có thể nói nhiều, giải thích nhiều với họ như vậy, đã là sự nhẫn nại lớn nhất của anh rồi.
Nếu theo tính cách của anh trên chiến trường, vốn không biết giải thích là gì.
“Đã nói hẹn 5 ngày là 5 ngày, thiếu một ngày, thêm một ngày, đều không được.”
Bùi Đăng Khoa hừ lạnh lùng nói.
Những kẻ trong giới y này, tính tình đều cổ quái như vậy. Đã hẹn 5 ngày, thì phải đợi đến 5 ngày, thừa một ngày thiếu một ngày đều không được.
Bây giờ còn hai ngày nữa mới đến ước hẹn, họ sẽ không ra tay với Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần lấy ra một bộ kim, vứt trước mặt 6 người họ, hờ hững nói: “Đủ chưa?”
Nhìn thấy bộ kim châm này, sắc mắt của mấy người thay đổi lớn!