“A….”
Trần Yên Nhiên hình như cũng bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, nhìn thấy mình không mảnh vải che thần nằm bên cạnh Vương Bác Thần, lập tức điên cuồng hét lên: “Chuyện gì thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh rể, tại sao anh lại đối xử với em như vậy, em vẫn còn là gái trinh, sau này em sao có thể gả cho người khác được nữa. Anh rể, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc nãy em uống say, tại sao anh lại làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này với em! Sau này em làm sao có thể đi gặp người khác!”
Trong đầu Vương Bác Thần rối rắm, vội vàng nói: “Thanh Hà, em nghe anh giải thích, chuyện không phải như em nghĩ đâu…”
“Câm miệng, anh câm miệng cho tôi! Anh câm miệng cho tôi!”
Triệu Thanh Hà đã bị kích thích đến mức phát điên, không nghe lọt tai bất cứ điều gì.
Đối với một người phụ nữ, không có chuyện gì đau đớn hơn việc tận mắt nhìn thấy chồng mình ngủ với em họ của mình.
Cô dẫn Dao Dao đi đến trường mầm non kia thăm quan một chút, sau đó lo lắng cho Trần Yên Nhiên đã uống say, nên gọi điện thoại cho cô ta, điện thoại của Trần Yên Nhiên lại tắt máy, Triệu Thanh Hà lo lắng, vội vàng về nhà xem thế nào, để tránh xảy ra chuyện.
Nhưng cô không thể ngờ đến, lại tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này!
Chồng của cô, cùng với em họ của cô đang làm chuyện xấu hổ!
Vệt máu đỏ tươi trên giường đã chứng minh, tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra!
“Thanh Hà, em nghe anh giải thích, chuyện không như em nghĩ….”
Cuối cùng Vương Bác Thần cũng phản ứng lại, mình bị Trần Yên Nhiên tính kế!
Vương Bác Thần dưới cơn tức giận, kéo tóc Trần Yên Nhiên, hai mắt đỏ ngầu, giống như một con sư tử đang nổi giận, gầm lên: “Trần Yên Nhiên, cô giải thích rõ ràng cho tôi, nếu không, tôi giết chết cô!”
“Anh rể, em không biết, em thật sự không biết gì cả, chị họ, cứu em, em thật sự không biết gì, em đã say rồi. Nếu như em chết có thể chuộc tội, vậy giết chết em đi.”
Trần Yên Nhiên đau đến mức chảy cả nước mắt.
“Anh muốn làm gì!!”
Triệu Thanh Hà lại tát cho Vương Bác Thần một cái, tức giận nói: “Vương Bác Thần, anh dám làm không dám chịu sao? Lúc Yên Nhiên đến đã say rượu rồi, anh nói em ấy làm thế nào để hãm hại anh! Anh nói cho tôi biết em ấy làm thế nào để hãm hại anh!”
Vương Bác Thần buông Trần Yên Nhiên ra, cũng sắp phát điên rồi, mất khống chế nói: “Thanh Hà, em nghe anh giải thích, không phải như kia, lúc nãy cô ta…”
“Anh câm miệng đi! Lẽ nào tôi bị mù sao? Trên người anh toàn là mùi rượu, lẽ nào anh không uống rượu sao?”
Gặp phải chuyện này, Triệu Thanh Hà đã hoàn toàn rối loạn, không nghe lọt tai bất kỳ lời nào.
Hơn nữa, bảo cô phải tin như thế nào?
Hai người bọn họ đã thành ra như thế này, chuyện này bảo cô phải tin tưởng như thế nào!
“Chị họ, đều là lỗi của em, chị đừng tức giận, đều là lỗi của em, em nhớ lại rồi, sau khi em trở về đã nói xin lỗi với anh rể, sau đó bảo anh rể uống rượu, đều do em không tốt, đều tại em, không liên quan gì đến anh rể.”
Trần Yên Nhiên quỳ trước mặt Triệu Thanh Hà, khóc lóc nói.
“Những điều em ấy nói là thật?”
Triệu Thanh Hà nước mặt đầy mặt, tức giận, căm hận nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.
Cô không thể ngờ được, người chồng mà cô vất vả chờ đợi mấy năm, trở về lại ngủ cùng với người con gái khác, hơn nữa còn là em họ của cô!
Vương Bác Thần cười khổ nói: “Đúng là như vậy, nhưng anh uống có hai ly, không thể say được, rượu kia có vấn đề.”
“Đủ rồi!”
Triệu Thanh Hà hét lên: “Vương Bác Thần, chuyện đến nước này rồi mà anh còn muốn biện giải? Tự bản thân anh không khống chế được, còn trách rượu sao? Vương Bác Thần, tôi đợi anh bao nhiêu năm trời, người nhà họ Triệu sỉ nhục tôi, tôi đều nhẫn nhịn, tôi chịu bao nhiêu là ủy khuất, bao nhiêu là sự sỉ nhục, chính là vì đợi anh trở về! Bây giờ, tôi đợi được cái gì? Anh ngủ với em họ của tôi!!
“Vương Bác Thần, tôi không bị mù, lúc Yên Nhiên đến đã say rồi, hơn nữa, em ấy còn là một người phụ nữ, lẽ nào anh không tình nguyện em ấy còn có thể ngang ngược cưỡng ép anh cứng sao? Vương Bác Thần, anh khiến tôi quá thất vọng!!”
Vương Bác Thần đau khổ nói: “Thanh Hà, chuyện không phải như em nghĩ đâu, anh bị Trần Yên Nhiên hãm hại, em phải tin anh, anh chỉ uống có hai ly rượu.”
Triệu Thanh Hà tuyệt vọng nói: “Nếu như anh có suy nghĩ kia, thì liên quan gì đến việc anh uống bao nhiêu rượu?”
“Vương Bác Thần, chúng ta, ly hôn đi!”