Ánh mắt Tả Sướng tựa như quỷ, ông ta run rẩy nói: “Nếu cậu thua, tôi muốn thi thể của cậu.”
Triệu Linh tiếp tục nói ra ba chữ: “Không phản đối.”
Những người còn lại cũng gật đầu đồng ý.
Năm đó bọn họ chính là sáu người tài giỏi nhất trong liên minh y học, không có mấy ai có thể sánh bằng bọn họ trong phương diện y thuật.
Mà bây giờ đã biết bao năm trôi qua, dù xảy ra một vài thay đổi, nhưng y thuật đã vượt xa năm đó.
Bây giờ ở toàn bộ nước R, người có y thuật lợi hại nhất vẫn là bọn họ. Có điều sáu y thần nay đã trở thành sáu y thánh.
Y thánh đương thời Hoa Mạnh Trường.
Sau đó là sáu thần y của nước R!
Triệu Thanh Hà vô cùng căng thẳng, đây là sáu thần y đấy, Bác Thần lại muốn tỷ thí y thuật với bọn họ.
Dù cô biết Vương Bác Thần cũng biết y thuật, nhưng dù có hiểu đến mức nào cũng không thể là đối thủ của sáu người này được.
Nhưng chuyện phát triển đến bước này, cô cũng biết Bác Thần đã bị cuốn vào trong vòng xoáy của giới y học, nếu anh không đề nghị so tài chữa bệnh thì bọn họ sẽ thẳng thừng ra tay.
Triệu Thanh Hà nghĩ đến rất nhiều cách, nhưng cuối cùng tính toán lại, chỉ có cách so tài chữa bệnh mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Khấu Thanh không còn thể hiện cảm xúc lên mặt như lúc trước nữa, ông ta nhìn chằm chằm Vương Bác Thần như đang nhìn kẻ thù: “Năm ngày sau, so tài chữa bệnh ở điện Huyền Hồ. Nếu cậu không dám đến, vậy thì đừng trách tôi độc ác trả thù! Nếu cậu dám đến, cho dù thua, tôi cũng có thể cho cậu một cơ hội sống!”
Triệu Linh nhắc lại mấy chữ, giọng nói khàn như vịt đực: “Điện Huyền Hồ.”
Bùi Đăng Khoa kiêu ngạo nói: “Cậu có thể thoải mái tìm người giúp đỡ.”
Giang Thành cắn răng nghiến lợi: “Nếu cậu không đến, tôi sẽ mặc kệ tất cả danh tiếng mấy chục năm qua, ra tay với người nhà của cậu! Lúc trước Hoa Mạnh Trường dùng mẹ tôi để lừa tôi, cậu và Hoa Mạnh Trường là đồng bọn, cho nên đừng trách tôi dùng người nhà của cậu uy hiếp cậu!”
Hồ Vụ hừ lạnh, rời đi trước.
Mấy người còn lại cũng không có tâm trạng tham gia đại hội trao đổi y dược nữa, cũng lục tục rời đi.
“Bác Thần, anh bốc đồng quá.”
Triệu Thanh Hà trách móc: “Bọn họ là sáu thần y, đặc biệt là ba người thần y Hồ, thần y Tả, thần y Triệu, đều là người đứng đầu trong lĩnh vực của họ, chút y thuật đó của anh sao có thể sánh với người ta được!”
“Đúng vậy, ở phương diện y thuật, anh không bằng ba người Quỷ y Cổ y Độc y, nhưng xe đến đầu cầu tự nhiên thẳng, em đừng lo.”
Vương Bác Thần cười đáp, ba người này trời xui đất khiến thế nào đều tìm thấy con đường của bản thân, trừ khi ông cụ sống lại, nếu không bây giờ không ai có thể thắng bọn họ trong ba lĩnh vực kia.
Triệu Thanh Hà vừa định nói tiếp, nhưng cô chợt thấy kinh ngạc.
Quá yên tĩnh!
Đúng thế, vô cùng yên tĩnh!
Đây là đại hội giao lưu y học, sao lại không có ai nói gì vậy?
“Họ… Họ làm sao thế?”
Triệu Thanh Hà xoay người lại, lúc này mới phát hiện tất cả mọi người xung quanh đều đứng tại chỗ như đã chết, còn nhắm nghiền hai mắt.
Ngay cả người đứng đầu về dược thương là Bao Đình Cẩn cũng không may mắn thoát khỏi, tựa như một cái xác khô.
Vương Bác Thần thở dài nói: “Bọn họ trúng độc rồi, lúc Hồ Vụ xuất hiện, bọn họ đã bị trúng độc, kỹ năng bỏ độc của Hồ Vụ không ai sánh bằng, em hoàn toàn không thể biết bản thân sẽ trúng độc khi nào, chỉ cần ở trong phạm vi cách Hồ Vụ năm mươi mét, không ai có thể may mắn tránh khỏi.”
Triệu Thanh Hà sởn tóc gáy, sợ đến mức xanh mặt: “Vậy… tại sao chúng ta không làm sao hết?”
Vương Bác Thần nói: “Ông ta không bỏ độc chúng ta, đây mới là điểm đáng sợ nhất, bây giờ ông ta đã lên đến trình độ có thể điều khiển được độc một cách dễ dàng. Những người này không chết, thêm mười phút nữa là sẽ tự tỉnh lại. Chúng ta về thôi.”
Một đại hội giao lưu y dược lại trở nên chẳng khác nào địa ngục.
“Chân em nhũn ra rồi, không… không đi nổi.”
Triệu Thanh Hà tái mặt nói.