Trước đó quán bar đã bị bọn người anh Cẩu dọn một phen, ông chủ cũng chỉ dám đứng nấp ở phía sau mà nhìn.
Cảnh tượng lúc nãy đã dọa ông ta hoảng sợ, đám người anh Cẩu thật sự quá hung ác, thiếu chút nữa là đã đánh chết hai ba con kia rồi.
Nhưng mà người trẻ tuổi đến sau cũng quá nặng tay, đánh đến nỗi tóc vàng và anh Cẩu không còn hình dạng, khiến cho đầu của bọn họ giống y như là một cái đầu heo.
Người trẻ tuổi đó là ai vậy chứ, quá là tài giỏi rồi?
Nhưng anh Cẩu là người của Tam gia, người kia lại dám kêu anh Cẩu gọi điện thoại để Tam gia đến đây, đây là đang tự chui đầu vào lưới, muốn chết đó à?
Ông ta cũng muốn xem xem người này tài giỏi đến mức nào.
Vương Bác Thần bình tĩnh, nhưng tóc vàng đứng bên cạnh lại hoảng không chịu được, sao cái tên nhóc này còn chưa chịu chạy đi?
Tam gia sắp đến rồi.
Đợi xe của Tam gia đã đến nơi, Vương Bác Thần ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cái nào.
Lúc này, anh Cẩu trông giống như một con chó lông xù chỉ thiếu mỗi chuyện quỳ xuống mà liếm chân Tam gia.
Anh ta quay người khom gối, giống hệt một con chó đang vẫy đuôi mà bước ra mở cửa xe, thấp giọng nói gì đó, còn nhìn thoáng qua Vương Bác Thần, trong ánh mắt toát ra vẻ âm tàn.
Tam gia nhẹ gật đầu, tay chống một cây quải trượng, nhưng lại không có tác dụng gì cho lắm.
Trong chiếc xe ở phía sau có mười mấy tên đàn em mặc đồ tây đen, bọn họ đều cạo đầu trọc, đeo kính râm, thân hình cường tráng, mặt mũi dữ tợn, hung thần ác sát đi theo sau lưng Tam gia.
Giống y hệt như cảnh tượng Phủ Đầu Bang xuất hiện trong "Kungfu" của Châu Tinh Trì, như là có một đám mây đen thổi tới.
Vương Bác Thần còn chưa nói gì, khí thế của Tam gia đã dọa tóc vàng tè ra quần, quỳ phịch xuống đất: “Tam gia, chuyện này không liên quan tới tôi, tôi cũng chỉ là vì mạng sống mà thôi, là anh Cẩu hại tôi trước.
Tam gia nhìn hắn ta mà không nói gì, một tên đàn ông cao to từ sau lưng bước tới đánh cho tóc vàng mấy bát tay rồi nói: “Mạng của mày là của Tam gia, Cẩu là đại ca của mày, thứ quan trọng nhất chính là lòng trung thành, Cẩu kêu mày làm cái gì thì mày làm cái đó, mày lại dám phản bội đại ca của mày, tao thấy là mày không muốn sống nữa rồi.
Nói xong, anh ta nhấc chân lên muốn đạp vào mặt tóc vàng.
Nếu như cú đạp này mà thành công thì tóc vàng không chết cũng sẽ trở nên ngu ngốc.
Nhưng đúng lúc này, anh ta lại bay thẳng ra ngoài, té nằm dưới chân Tam gia.
Vương Bác Thần ra tay rồi.
“Tên kia, tốc độ nhanh như thế, đã từng luyện võ à?”
Tam gia nhếch nhếch miệng, một người ở bên cạnh vội vàng đưa một điếu xì gà lên, người khác thì châm lửa.
Tam gia hít một hơi thật sâu, người cầm điếu xì gà vội vàng lấy ra, Tam gia thở ra một hơi sương mù, từ tốn nói: “Nhìn tốc độ lúc nãy của cậu, chắc chắn là một người luyện võ. Tam gia tôi là một người yêu quý người tài, chỉ cần cậu quỳ xuống dập đầu ba cái với tôi và nhận lỗi, tôi có thể nhận cậu làm con nuôi của tôi. Chỉ cần làm con nuôi của tôi thì ở thành phố Hà Châu này, cậu muốn làm gì thì làm đó, không có người nào dám động tới cậu.
Cái gì?
Tam gia muốn nhận tên nhóc này làm con nuôi à?
Nghe xong lời nói này, trái tim của anh Cẩu liền đập thình thịch, nếu như hắn ta trở thành con nuôi của Tam gia, vậy thì người vào chỗ chết không phải là mình à?
Phải làm sao đây?
Nhất định phải ngăn cản mới được.
Anh Cẩu vội vàng nói: “Tam gia, nó không coi ai ra gì, còn dám mắng ngài...
Lời còn chưa nói xong thì tên đàn em đứng ở bên cạnh đã đánh vào mặt anh Cẩu một cái, thản nhiên nói: “Tam gia nói chuyện, mày chen miệng vào làm cái gì.
Tam gia ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh Cẩu cái nào, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần: “Này cậu, qua cầu không có dễ dàng như vậy đâu, sự kiên nhẫn của tôi có hạn. Nếu như bây giờ không đồng ý thì cũng không sao hết, chỉ cần quỳ xuống dập đầu ba cái là được."
Ở thành phố Hà Châu đúng là một vùng nước cạn.
Vương Bác Thần đùa cợt nói: “Ông chắc chắn mình muốn làm ba nuôi của tôi?”
Trong mắt Tam gia bắn ra một luồng sáng: “Đúng là một thằng ranh không biết tốt xấu, nếu đã như vậy, thế thì đánh gãy tay chân của nó đi.”
Trong lòng anh Cẩu thầm vui mừng, cái thằng này lại không biết tốt xấu dám từ chối lời mời của Tam gia, có thể để Tam gia đưa ra đề nghị làm con nuôi, đây chính là cơ hội mà có biết bao nhiêu người cầu cũng không cầu được, anh ta mừng rỡ nói: “Thằng nhãi, mày đúng là muốn chết rồi, lại dám từ chối Tam gia. Ở thành phố Hà Châu này, cho đến bây giờ cũng không có người nào dám từ chối yêu cầu của Tam gia.
Anh ta vừa mới nói xong, Vương Bác Thần liền thoáng cái xuất hiện trước mặt anh ta, bóp lấy cổ của anh Cẩu, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ đã muốn giữ lại cái mạng chó này của mày,
xem ra là không cần.”