Xí nghiệp Tào thị bị Vương Bác Thần dùng thủ đoạn như sấm diệt trừ, bên tập đoàn Huy Đằng còn chưa biết, còn đang tạo áp lực cho công ty Hoa Nguyên.
Lưu Đường – giam đốc Tập đoàn Huy Đằng rầm rầm xuất hiện ở văn phòng Triệu Thanh Hà, ném hợp đồng lên bàn, hùng hổ dọa người nói: "Sếp Triệu, tôi khuyên cô đừng cố chấp như vậy, công ty của các cô đã không có tiền đúng chứ? Còn có thể gắng gượng bao lâu? Tất cả mọi người là vì kiếm tiền, sao phải không biết điều như thế? Bây giờ là tôi đến đàm phán với cô, nếu cô vẫn cự tuyệt như vậy, người tới vào lần sau, không phải là tôi nữa đâu, hiểu không?"
"Cút."
Triệu Thanh Hà không ngẩng đầu, lạnh lùng nói một câu.
Lưu Đường sững sờ, lập tức trầm mặt xuống.
Trước đó thái độ Triệu Thanh Hà mặc dù cường ngạnh, nhưng cũng là trong cứng có mềm, bây giờ thế mà cường ngạnh như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra biến cố gì rồi?
Anh ta không tin.
Tập đoàn Huy Đằng đã liên lạc trên mọi mặt, công ty Hoa Nguyên bây giờ mặc dù có tiền cũng không lấy được nguyên vật liệu.
Lưu Đường híp hai mắt lại, ánh mắt nguy hiểm nói: "Triệu Thanh Hà, đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, kẻ đối nghịch với xí nghiệp Huy Đằng chúng tôi, chưa từng có kết cục tốt. Bây giờ tôi còn tới ngồi đây bàn bạc với cô là đã cho cô mặt mũi, đừng con mẹ nó thích đề cao bản thân! Phía sau tập đoàn Huy Đằng chúng tôi, chính là đại lão trong chính phủ, công ty Hoa Nguyên cho dù mánh khoé thông thiên, còn có thể thông đến trong bộ máy chính quyền sao?"
Triệu Thanh Hà ngẩng đầu nhìn anh ta, nói: "Có người trong chính quyền thì rất tài giỏi phải không?"
Lưu Đường ngạo nghễ nói: "Không sai, có người ở trong chính quyền là tài giỏi như vậy đấy, nếu không phải Thần Chủ tọa trấn tại Hà Châu, chúng tôi muốn giẫm chết công ty Hoa Nguyên, thì như là giẫm chết một con kiến thôi!
"Công ty Hoa Nguyên có thể cầm tới dự án Tân Khu, không phải là do Thần Chủ ở sau lưng ủng hộ sao? Nhưng coi như có là Thần Chủ lại như thế nào? Anh ta cũng cần cân nhắc đến lợi ích của những người kia trong chính quyền.
"Thần Chủ có tài giỏi đến thế nào, cũng chỉ là mãng phu mang binh đánh giặc không có não thôi, về chơi đùa thủ đoạn, những đại lão trong chính quyền kia, có thể chơi chết anh ta! Biết những ngày này vì sao bên Thần Chủ còn không ra tay sao? Cũng là bởi vì anh ta phải cân nhắc đến những đại lão trong chính quyền kia!
"Thái độ cô cứng như vậy, không phải là trông cậy vào Thần Chủ ra tay sao? Ha ha, nếu là anh ta dám vạch mặt với những đại lão kia, thì đã động thủ từ sớm rồi!"
Sắc mặt Triệu Thanh Hà biến đổi, đi đến trước mặt Lưu Đường, thản nhiên nói: "Thần Chủ trong mắt anh không đáng một đồng đúng không?"
Lưu Đường khinh thường nói: "Nếu không thì sao? Lợi ích dây dưa giữa các đại lão, cũng không phải thứ cô có thể hiểu được. Triệu Thanh Hà, ký đi, đây là vì tốt cho cô!"
Bop!
Triệu Thanh Hà đột nhiên quất một bạt tai vào mặt Lưu Đường, lạnh như băng nói: "Anh là cái thá gì, cũng dám làm nhục chồng tôi? Chồng tôi ra trận giết địch, có nhà khó về, ngay cả mạng cũng không cần, mới bảo vệ được hòa bình nước R, hả lại để loại cặn bã như anh nhục nhã! Triệu Thanh Hà tôi, đường đường là phu nhân Thần Chủ, anh là cái thá gì, cũng dám ở trước mặt tôi hô to gọi nhỏ!"
Lưu Đường bị một bạt tai này đánh cho hồ đồ, không có nghe rõ Triệu Thanh Hà, lập tức cả giận nói: "Tiện nhân, cô dám đánh tôi! !"
Nói xong liền muốn ra tay đánh Triệu Thanh Hà.
Mà ngay lúc này, anh ta bỗng nhiên cảm giác mình bay lên, thân thể đập mạnh vào trên sàn nhà, đến nỗi ngũ tạng lục phủ đều sắp bị đập nát, hai mắt choáng mù chỉ trong một khoảng khắc!
"Dám làm càn ở trước mặt phu nhân Thần Chủ, muốn chết!"
Một người phụ nữ mặc áo ngắn tay, trang điểm nhạt ngăn trước mặt Triệu Thanh Hà, một củ ném qua vai đơn giản, Lưu Đường liền bị khuất phục.
Triệu Thanh Hà kinh ngạc nhìn người phụ nữ áo ngắn tay, đây không phải là nhân viên công ty Tiểu Triệu sao? Cô ấy tài giỏi như vậy từ lúc nào?
Còn biết công phu?
Chẳng lẽ cô là người được Bác Thần phái đến?
Chỉ là lúc này Triệu Thanh Hà không có thời gian cân nhắc những điều này, đứng ở trước mặt Lưu Đường, âm thanh lạnh lùng nói: "Chồng tôi đã nói, bảo tôi không cần nhẫn nhịn, bởi vì anh ấy nói với tôi coi như trời sập xuống anh ấy cũng có thể gánh vác. Còn có, tôi đánh anh, không phải là bởi vì anh ức hiếp tôi, mà là anh không nên nhục nhã chồng tôi.
"Chồng tôi dẫn đầu các tướng sĩ không màng sống chết tại biên quan, bảo đảm hòa bình nước R, mà anh cũng dám nhục nhã anh ấy, anh đúng là muốn chết! Anh là người thứ nhất, nhưng cũng không phải là người cuối cùng, cho nên tôi, Triệu Thanh Hà, không nhịn nữa !
"Chồng tôi nói không sai, đối với những thứ rác rưởi như các người, thủ đoạn càng hung ác, các người càng sợ! Các người chính là một đám chuột! Hôm nay, tôi liền lấy anh khai đao, giết gà dọa khỉ, để chủ anh ở sau lưng nhìn xem, Triệu Thanh Hà tôi, không phải là thứ rác như bọn họ có thể chọc nổi!
"Tiểu Triệu, đánh gãy hai chân của anh ta, ném ra bên ngoài."