Hồng Kim Phượng phun ra một ngụm máu tươi, chửi đổng hết cả lên: “Triệu Thanh Hà, mẹ kiếp, cô bớt giả vờ với tôi đi, cô dám đánh tôi có đúng không. Được thôi, ngày hôm nay tôi sẽ cho các người chết tại chỗ này.”
Nói xong, Hồng Kim Phượng giẫm trên đôi giày cao gót cộc cộc cộc chạy tới, kéo theo một người thanh niên, nghiến răng nghiến lợi, chỉ thẳng vào Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà: “Ông xã, em bị bọn họ đánh, anh phải báo thù cho em.”
“Mẹ nó, thật là lớn gan, dám ra tay với người phụ nữ của tao. Cục cưng à, em chờ đó xem xem anh báo thù cho em như thế nào.”
Anh ta ôm lấy eo Hồng Kim Phượng, bộ dạng nhị thế tổ kiêu ngạo không ai sánh bằng, nhìn về phía Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy Vương Bác Thần, sắc mặt liền trắng bệch.
Hai chân nhịn không được mà run rẩy, thậm chí còn muốn quay đầu bỏ chạy.
Trong đầu của anh ta chỉ còn lại cảnh tượng hai lần mình nhìn thấy Vương Bác Thần.
Lần đầu tiên là ở cổng nhà họ Chu.
Vương Bác Thần dẫn theo một kiếm khách vô cùng đáng sợ, thiếu chút nữa là đã giết chết anh ta.
Lần thứ hai là khoảng thời gian trước đến nhà họ Vương chúc thọ ông cụ Vương, kết quả chưa bước vào trong thì vệ sĩ của anh ta đã bị Vương Bác Thần đánh cho tàn phế, một đường đưa anh ta về Đông Đảo.
Lần thứ hai thiếu chút nữa là đã hù chết anh ta.
Bắt đầu từ khi đó, anh ta đã quyết định từ nay về sau mình sẽ tránh mặt tên ác ma này.
Nhưng mà bây giờ lại gặp nhau ở đây, bây giờ nên làm gì?
Mình nên làm cái gì đây?
Mình nên chạy, hay là qua đó chào hỏi?
…
Vương Bác Thần nhìn anh ta với vẻ mặt thách thức.
Trong lòng Triệu Thanh Hà thì như đánh trống liên hồi.
Đây chính là cậu cả Sài Sài Kiện nhà họ Sài ở Đông Đảo.
Hồng Kim Phượng lại có thể là một cặp với anh ta, cái này phiền phức rồi.
Nhà họ Sài là gia tộc đứng đầu Đông Đảo, giá trị tài sản gia tộc hơn một trăm tỷ đô la Mỹ, có thể được xếp vào đầu danh sách những người giàu nhất trên thế giới.
Chẳng trách Hồng Kim Phượng có thể có thẻ xanh, hóa ra là câu được Sài Kiện.
Bây giờ phải làm sao đây,
Triệu Thanh Hà theo bản năng nhìn Vương Bác Thần.
Ichiro Miyamoto cũng không nhận ra Sài Kiện, nhíu mày nói: “Này cậu, lúc nãy là bạn gái cậu thô lỗ với Vương đại sư và mợ Vương, cả quá trình tôi đều nhìn thấy, tôi có thể làm chứng.”
Nhưng mà lúc này Sài Kiện bị dọa hồn bay phách lạc, căn bản không biết nên nói cái gì, trong đầu trống rỗng hoàn toàn không nghe rõ Ichiro Miyamoto đang nói gì.
Triệu Thanh Hà hít một hơi thật sâu, nếu như đối phương không chịu bỏ qua, vậy thì cô phải chuyển Tư Lam ra ngoài.
Tư Lam không chỉ là thư ký của thần chủ mà còn là nữ nguyên soái đầu tiên của nước R, mặc dù chức vị đã không còn, nhưng mà vẫn có thể đối phó với Sài Kiện.
“Ông xã à, anh báo thù cho em nhanh lên đi, chính là hai tên nhà quê này đã đánh em, còn có ông già này nữa, cũng dám khoa tay múa chân với em.”
Hồng Kim Phượng vẫn chưa nhận ra sự khác thường của Sài Kiện, cô ta ác độc nói: “Cái loại người thấp hèn như các người làm ông xã tôi tức giận đến nỗi trợn tròn cả mắt, ngày hôm nay các người phải chết ở đây, với cái tên già họm hẹm này. Các người có lẽ là không biết chồng tôi là ai có đúng không? Chồng tôi chính là Sài Kiện, cậu chủ nhà họ Sài gia tộc đứng đầu Đông Đảo, các người chờ đó mà chết đi, đồ thấp kém.”
“Cô vừa mới nói cái gì?”
Sài Kiện quay qua nhìn Hồng Kim Phượng với sắc mặt vô cùng khó coi.
Hồng Kim Phượng vội vàng nói: “Ông xã à, hai cái tên thấp hèn này đã đánh em, em muốn anh báo thù rửa hận cho em.”
Sài Kiện mặt không đổi sắc nói: “Cô muốn làm cái gì?”
Hồng Kim Phượng tàn độc nói: “Đánh gãy tay chân cái tên phế vật kia, cho anh ta bò ra ngoài, em muốn vạch mặt Triệu Thanh Hà ra để cô ta biết kết quả đắc tội với em là gì, còn có ông già này nữa, đánh gãy chân ông ta luôn đi.”
“Còn gì nữa không?”
Giọng nói của Sài Kiện lạnh đến cực điểm, nhưng mà ánh mắt nhìn về phía Vương Bác Thần lại tràn đầy nỗi sợ.
“Ông xã, sau khi anh đánh gãy chân cái tên Vương Bác Thần này xong thì anh giao hắn ta cho em, em muốn dùng từng dao từng dao cắt thịt của hắn ta. Còn Triệu Thanh Hà, trước khi rạch mặt cô ta thì em muốn thưởng cô ta cho mấy tên cấp dưới của anh, để bọn họ có thể thoải mái một chút.”
“Vậy cứ làm như thế đi.”
Sài Kiện âm trầm nói.
Nói xong, anh ta trở tay đánh một bạt tay vào mặt Hồng Kim Phượng.