Anh Cẩu bàng hoàng nhìn Vương Bác Thần, trong ánh mắt phát ra vẻ hoảng sợ, có làm thể nào cũng không ngờ tới ở trước mặt Tam gia mà Vương Bác Thần lại dám giết anh ta.
Răng rắc.
Chỉ nghe thấy tiếng xương cốt vụn vỡ, anh Cẩu lập tức biến thành một cái xác chết.
Tóc vàng thấy cổ mình mát lạnh, có một loại cảm giác như cổ mình cũng bị bẻ gãy.
Anh Cẩu vừa nãy còn phách lối lập tức biến thành một cái xác chết, cũng may là lúc nãy mình không có chọc giận tên ác ma này, nếu không thì kết quả của anh Cẩu cũng sẽ là kết quả của mình.
Sắc mặt của Tam gia thay đổi, sát khí lộ ra, lạnh giọng nói: “Đánh gãy tay chân của nó đi."
Nhóm người phía sau ông ta lộ ra bộ mặt hung ác, lập tức phóng về phía Vương Bác Thần giống như chó điên.
“Cho dù cậu có luyện võ thì sao chứ, đắc tội với người của Tam gia này, chưa có bất cứ ai có kết cục tốt.
Tam gia lạnh lùng nói, ánh mắt như con rắn độc.
“Vậy à?”
Giọng nói của Vương Bác Thần lại xuất hiện bên tại Tam gia.
Tam gia rùng mình, lại nhìn đám người của ông ta trong nháy mắt đều ngã nằm dưới đất, ông ta còn chưa nhìn thấy rõ rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra.
Đám đàn em của ông ta còn chưa ra tay thì đã bị phế đi rồi.
Từng người từng người đều nằm sải dưới đất, lúc này mới kêu lên thảm thiết, không phải tay gãy thì là chân gãy, té dưới đất hết kêu cha lại gọi mẹ.
Chỉ trong một cái chớp mắt vừa mới đến gần Vương Bác Thần, mười mấy người liền bị phế đi ngay lập tức.
Tóc vàng trợn mắt há hốc mồm, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ.
Đàn em của Tam gia ra trận.
Đàn em của Tam gia không còn nữa.
“Bây giờ?”
Dùng mắt trần cũng có thể nhìn thấy mồ hôi lạnh đang từ từ lăn xuống từ trên trán Tam gia, sắc mặt trắng bệch, tay cầm cây gậy run không ngừng.
Cao thủ.
Cao thủ võ đạo.
Chỉ có cao thủ võ đạo mới có thể làm được như vậy.
Mẹ nó, rốt cuộc là đã trêu chọc phải ai vậy?
Cái tên này lại là một cao thủ võ đạo?
Tam gia vội vàng nặn ra một gương mặt tươi cười gượng gạo: “Anh bạn à, đã hiểu lầm rồi, đều là hiểu lầm cả thôi, cậu muốn bao nhiêu tiền thì tôi bồi thường cho cậu."
“Hiểu lầm?”
Vương Bác Thần đánh một bạt tai lên trên gương mặt già nua của Tam gia.
Tam gia bị đánh đến lão đảo, khóe miệng bị đánh rách chảy cả máu tươi, âm tàn nói: “Cậu, cậu lại dám đánh tôi, tôi là người của nhà họ Trần, cậu có biết đánh tôi tương đương với việc đắc tội với nhà họ Trần không hả? Cậu có biết nhà họ Trần là một gia tộc như thế nào không? Trước kia nhà họ Trần chính là một trong tứ đại thế giới ngầm ở thành phố Hà Châu, cậu lại dám đánh tôi?”
Sau khi Vương Bác Thần vừa mới tát một cái xong, trong lòng anh cảm thấy rất nghi hoặc.
Từ khi trở lại, hình như anh rất thích tát.
Cho đến bây giờ, không biết là anh đã đánh bao nhiêu người rồi.
Nghe nói như thế, anh lại theo bản năng đánh thêm một cái nữa.
Chát.
Tam gia lại bị đánh đám người tóc vàng nhìn đến trợn tròn cả mắt, ngay cả ông chủ đang trốn trong góc tối cũng hoảng sợ không thôi.
Rốt cuộc thì thằng nhóc này có lai lịch gì vậy?
Ngay cả Tam gia mà cũng dám đánh.
Quan trọng là đám đàn em của Tam gia lại không phải là đối thủ của cậu ta.
Âm thanh tiếng bạt tay vang dội, nghe thấy là đã cảm thấy đau cả đầu.
Tóc vàng theo quán tính che chắn gương mặt sưng đỏ của mình, nửa bên mặt vừa mới bị Vương Bác Thần đánh bây giờ lại bởi vì tiếng bạt tay này mà bắt đầu đau nhức.
Tam gia phun ra một ngụm máu, hung hãn nói: “Thằng chó, mày lại dám đánh tao, mày có tin là đợi một lát nữa người nhà họ Trần đến đây lấy mạng mày không.”
Vương Bác Thần lại đánh thêm một cái lên mặt ông ta: “Vậy thì ông gọi đến đây thử đi, để tôi mở mang tầm mắt xem xem nhà họ Trần ghê gớm đến mức nào.”
Tam gia hai tay che mặt, cây gậy cũng đã bị ném bỏ, không cam lòng nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần: “Mày chờ đó đi, tao sẽ gọi người đến đây. Thằng ranh, mày có gan, tao phục mày, dám đánh tao như vậy cũng chẳng có mấy người. Chờ cậu Trần đến đây, cái mạng này của mày cũng không gánh nổi đâu.
Nói xong, ông ta bắt đầu gọi điện thoại.
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Ông muốn gọi cậu Trần nào?”
Tam gia phẫn nộ nói: “Cậu cả Trần - Trần Phong, bây giờ mới biết sợ à, đã chậm rồi. Chờ cậu Trần đến đây thì chính là ngày tàn của mày, thằng ranh, có gan thì để tao gọi điện thoại đi.”
“Vậy thì ông cứ gọi đi.”
Trong ánh mắt Vương Bác Thần loé lên một tia lạnh lùng.