Trần Thạch hành lễ khiến Vương Bác Thần thầm ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh nghe tới tổ chức Thiên Tuyệt.
Đồng thời anh cũng rất tò mò, mình trở thành Thiên Tuyệt Chi Vương hồi nào vậy?
Nhưng nhiều năm qua anh thói quen ngồi ở vị trí cao khiến anh luyện được khả năng không thể hiện sự kinh ngạc hay tức giận. Tuy trong lòng anh rất ngạc nhiên nhưng ngoài mặt không để lộ điều gì, anh không chút nôn nóng đợi Trần Thạch giải thích tiếp.
Đây chính là sự thao túng tâm lý.
Trần Thạch vội kể lại câu chuyện về chiếc nhẫn trên tay Vương Bác Thần: “Anh Vương, chiếc nhẫn trên tay ngài chứng minh ngài chính là người thừa kế được lão thiên chủ công nhận, nếu không ngài sẽ không thể đeo chiếc nhẫn này lên được.”
Vương Bác Thần thầm tò mò, chiếc nhẫn này là thứ lão Lâm đưa cho anh trước khi chết chứ không nói Thiên Tuyệt gì cả.
Chẳng lẽ lão Lâm là Thiên Tuyệt Chi Vương đời trước.
Chỉ có cách giải thích này mới có lý thôi, nếu không sao lão Lâm lại có chiếc nhẫn này.
Càng điều tra về quá khứ của lão Lâm, Vương Bác Thần càng cảm thấy thân phận của lão Lâm rất bí ẩn.
Bên Phật Quốc Cổ Sát cũng phát hiện được tung tích của lão Lâm. Không biết tại sao ông sư phụ rẻ bèo này có nhiều chuyện giấu mình như thế.
Lão Lâm à, rốt cuộc ông có bao nhiêu bí mật vậy?
“Nói đi, Thiên Tuyệt là sao.”
Vương Bác Thần rất tò mò về tổ chức này, đây là lần đầu tiên anh nghe về nó.
Lúc trước, anh đã bảo Tư Lam điều tra về tất cả các tổ chức lớn nhỏ trên thế giới. Dù là bề nổi hay tổ chức ngầm, anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nhưng lại không phát hiện ra tổ chức Thiên Tuyệt này. Đây không phải là vì Tư Lam làm việc thiếu sót mà là công tác bảo mật của Thiên Tuyệt quá tốt!
Vương Bác Thần không dám tưởng tượng nổi, nếu anh không tình cờ trở thành Thiên Tuyệt Chi Vương của một tổ chức như vậy, thì một khi nước R đại loạn sẽ gây ra hậu quả như thế nào.
Trần Thạch là người duy nhất ở nước R chỉ dùng một đấm đã trở thành võ tôn, đến cả ông ta còn là người của Thiên Tuyệt.
Theo như miêu tả của ông ta thì thực lực của ông ta chỉ là người đứng đầu phân hội tại Ma Đô!
Nghĩ thôi cũng biết cả Thiên Tuyệt khủng bố tới mức nào!
Không biết bọn họ còn thâm sâu tới mức nào!
“Dưới trướng thiên chủ được phân thành tứ bộ, thiên bộ, địa bộ, huyền bộ và hoàng bộ. Thiên bộ lo tin tức, địa bộ chịu trách nhiệm tuyển nhân sĩ, huyền bộ phụ trách các hình phạt, còn hoàng bộ quản tiền.”
“Trong địa bộ có tứ đường, Long, Hổ, Báo, Sát. Mỗi đường còn có 108 phân hội…..”
Nghe Trần Thạch giới thiệu xong, Vương Bác Thần thầm kinh ngạc và hít một hơi lạnh.
Cái tổ chức Thiên Tuyệt này quá khủng bố rồi.
May mà anh được thừa kế Thiên Tuyệt từ lão Lâm.
Sau khi Trần Thạch giới thiệu đại khái về Thiên Tuyệt xong liền cung kính đứng sang một bên, không nói thêm lời nào.
“Ông quen bao nhiêu người ở các phân hội khác?”
Vương Bác Thần cau mày hỏi, hiện giờ anh phải làm rõ ở nước R, Thiên Tuyệt mạnh thế nào.
Trần Thạch lắc đầu: “Thuộc hạ cũng không biết, trừ phi đối phương nói bản thân là người Thiên Tuyệt. Đương nhiên chỉ cần là người của Thiên Tuyệt thì đều nhận ra chiếc nhẫn này, từ đó nhận ra thân phận của ngài.”
Vương Bác Thần gật đầu, hèn gì không ai biết tới sự tồn tại của Thiên Tuyệt. Cách bảo mật nghiêm ngặt như vậy, người ngoài hoàn toàn không thể tra ra được.
“Ông biết được bao nhiêu về nhà họ Tống?”
Vương Bác Thần lại hỏi tiếp.
Trần Thạch nói: “Chống lưng của nhà họ Tống là một trong bảy đại thế gia-nhà họ Cổ. Gia chủ đời trước của nhà họ Tống là con riêng của nhà họ Cổ, nhưng người biết được bí mật này rất ít.”
Vương Bác Thần hiểu ra, hèn gì Tống Nguyên Lễ dám phách lối như thế.
“Nhà họ Tống, nhà họ Cổ, haha, thú vị đấy.”
Vương Bác Thần cười ẩn ý.