Mục lục
Thần Chủ Ở Rể - Vương Bác Thần - Triệu Thanh Hà (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Theo tôi thấy, dứt khoát đừng lãng phí thời gian với thằng nhãi này nữa, còn luyện chế thuốc, luyện cái mẹ ấy, cậu ta cho rằng mình là đạo sĩ bắt quỷ hay sao."

Một thầy thuốc mắng.

"Đây là sỉ nhục mọi người chúng ta, tuy rằng chúng ta không biết luyện chế thuốc, nhưng cũng đã từng chứng kiến thầy thuốc luyện chế thuốc, ai lại luyện chế thuốc giống như đạo sĩ bắt quỷ vậy?"

Đại diện của nhà họ Cổ cao giọng, thêm mắm thêm muối nói: "Các vị thầy thuốc của Liên minh Y học, mọi người bình thường cũng luyện chế thuốc đúng không? Mọi người xem đây có phải là luyện chế thuốc không? Đây rõ ràng là lừa gạt chúng ta!”

Đại diện nhà họ Tiêu phụ họa: "Đừng chờ nữa, cho thằng nhãi này thêm mười năm thì cậu ta cũng không luyện được, trực tiếp giết chết là được!”

Đại diện nhà họ Tôn quát lớn: "Vương Bác Thần, đủ rồi, còn giả vờ cái gì nữa, đừng tưởng rằng chúng ta không biết cậu đang lừa gạt chúng ta, cậu coi chúng ta là khỉ để đùa giỡn hay sao?”

Vương Đằng của nhà họ Vương ở Lang Gia cười lạnh nói: "Mọi người cũng đừng chờ nữa, giết chết thằng nhãi này là được rồi, cậu ta không có khả năng thành công đâu, luyện chế thuốc như thế này là coi chúng ta như những kẻ ngu ngốc.”

Người của thế gia hào tộc làm sao có thể giữ yên lặng để Vương Bác Thần luyện chế thuốc được chứ, cố ý bạn liếc mắt một cái tôi lớn tiếng nói một câu, còn không ngừng tạo ra tiếng vang, chính là muốn ảnh hưởng đến tâm trí của Vương Bác Thần, khiến cho Vương Bác Thần không thể luyện chế đan dược.

"Đúng vậy, cậu chỉ đang làm bộ làm tịch mà thôi, tôi sẽ không nhìn lầm người, trái lại tôi muốn nhìn xem cậu có thể giả vờ đến khi nào, hừ!"

Mộc Uyển Thanh nhìn thấy Vương Bác Thần làm bậy như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác vui vẻ.

Bạch Vân Phi và cô cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hai nhà cũng có ý thông gia với nhau, tuy rằng còn chưa nói ra nhưng mọi người đều đã biết.

Hiện tại Bạch Vân Phi bị Vương Bác Thần giết chết, cô ta làm sao có thể không ghi hận Vương Bác Thần.

“Các người không muốn chết thì câm miệng cho tôi.”

Đột nhiên, Hồ Vụ nổi giận gầm lên với người của bảy đại thế gia !

Người của thế gia hào tộc sửng sốt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Sao Hồ thần y lại nổi giận?

Chúng ta đang giúp bọn họ, sao bọn họ lại nổi giận với chúng ta?

Nhưng bọn họ cũng không dám hỏi, tính cách của sáu vị thần y rất cổ quái, một khi bọn họ không rõ ràng mà chọc giận sáu vị thần y, gia tộc bên kia sẽ không tha cho bọn họ.

Nhưng mà lúc này, sáu vị thần y đã hoàn toàn đắm chìm trong thủ pháp của Vương Bác Thần, như si như say, căn bản không có thời gian để ý tới người của thế gia hào tộc.

"Anh ta … Anh ta đang khống chế lửa!!! Hóa ra đó là thủ pháp khống chế lửa!”

Bỗng nhiên, Quỷ y Tả Sướng khẽ hô một tiếng, rốt cục cảm giác được sự khác thường.

Bởi vì ngọn lửa dưới vạc thuốc đều sẽ xuất hiện thay đổi mỗi khi Vương Bác Thần ném thuốc.

"Chuyện này … Làm sao có thể, anh ta làm sao có thể khống chế lửa? Chẳng lẽ, vậy, vậy …"

Khấu Thanh kinh hãi không nói nên lời, vẻ mặt hoảng sợ, ngơ ngác nhìn Vương Bác Thần giống như gặp quỷ vậy.

"Bí quyết … Khống chế … Lửa!”

Cổ Y Triệu Linh giãy dụa nửa ngày, mới phun ra mấy chữ như vậy!

Bọn họ đều là thầy thuốc, còn là thầy thuốc tiêu biểu nhất Nước R, nên vô cùng nhạy cảm đối với bất kỳ thay đổi nào xuất hiện khi luyện chế thuốc.

Người bên ngoài không nhìn ra, bọn họ còn có thể không nhìn ra hay sao?

Ngọn lửa lớn hay nhỏ liên quan trực tiếp đến hiệu quả chữa bệnh của dược liệu.

Chẳng trách Vương Bác Thần dám trực tiếp ném dược liệu vào trong vạc thuốc, chỉ cần có thể khống chế lửa là có thể tránh được hiện tượng dược liệu bị  đốt thành tro.

Chỉ cần có thể khống chế lửa, là có thể khống chế sự bay hơi dược hiệu của dược liệu!

Đây chính là bí mật của bí quyết khống chế lửa!

"Thần thuật Khống Hỏa Quyết! Bí mật bất truyền đã thất truyền những năm trước của Liên minh Y học chúng ta! Không ngờ nó đã thực sự xuất hiện, vậy mà tôi đã may mắn được nhìn thấy!”

Cả người Bùi Đăng Khoa run rẩy, trên khuôn mặt lại xuất hiện vẻ kính sợ như những người hành hương.

"Tôi … Tôi … Tôi …"

Giang Thành muốn nói chuyện, lại bị năm người khác lạnh lùng quát: "Câm miệng, nếu ông dám quấy rầy, chúng tôi sẽ lập tức cắt đầu lưỡi của ông!”

Giang Thành sững sờ: "???”

Chuyện gì vậy, mấy người nói chuyện thì được, tôi nói chuyện thì không được?

Chỉ cho phép mấy người thể hiện cảm xúc của mình, không cho phép tôi biểu đạt một chút khiếp sợ?

Mấy người quả thực không phải là con người!

Năm lão già súc sinh, lão khốn nạn!

Mẹ kiếp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK