Cổ Nhật Long trợn mắt nói: "Oắt con, theo bối phận tôi cũng đủ làm ông nội cậu đấy, nếu không phải thấy cậu bị thương nặng, ông đã sớm đánh cậu tét mông rồi. Không biết lớn nhỏ, năm đó sư phụ Vương Long của cậu cũng không dám nói như vậy ở trước mặt tôi đâu."
Khương Lạc Trần vốn là kìm nén bực bội trong lòng, cười lạnh nói: "Chẳng lẽ lão phu nói sai sao? Các ngươi ẩn giấu nhiều năm như vậy có tác dụng cái rắm gì, đến bây giờ còn không phải trốn đồng trốn tây như chuột, không phải phế vật thì là cái gì? Tuổi thì lớn hơn cả ông nội của tôi, cũng đừng quên, ngay cả thực lực Bác Thần đều cân bằng cùng các ngươi, ông còn không biết xấu hổ vỗ bàn ở chỗ này với tôi?"
Cổ Nhật Long giận gần chết, lại không thể phản bác.
Nếu không phải thấy Khương Lạc Trần bị thương nặng, hôm nay ông ta phải dạy đời một lần cho bằng được.
Thật sự là quá ghê tởm.
Đâm chọt chỗ đau đớn của ông ta.
Ông ta giả chết nhiều năm như vậy, suy nghĩ các biện pháp, chính là không có cách nào trà trộn vào cổ tộc ẩn thế, ông ta có thể làm sao chứ?
Cổ tộc ẩn thế vô cùng giữ chặt đối với công pháp phía trên Siêu Phàm, bằng không thì tại sao qua mấy ngàn năm Thế gia hào tộc chưa từng xuất hiện cả một người trên Siêu Phàm Cảnh chứ.
Mộc Sơn khiển trách: "Thôi, cãi nhau làm gì, cãi nhau là có thể giải quyết vấn đề sao? Cao tuổi rồi, còn ở chỗ này làm ồn? Vương Thần Chủ còn chưa tỉnh lại đâu, các ngươi còn mặt mũi ầm ĩ ở chỗ này"
Lời nói này khiến đám người mặt mo đỏ ửng.
Không muốn nhắc thêm về cấp bậc cảnh giới.
Vương Bác Thần mới tu luyện bao lâu đâu, ngắn ngủi hơn bốn năm, đã kịp mấy lão già bọn họ.
Thế này còn chỗ nào cho bọn họ nói lí lẽ?
Tư chất Vương Long năm đó xuất chúng, cũng không nhanh bằng.
Thật mẹ nó quá đả kích người.
Quách Đỉnh chẳng cãi cùng bọn họ, nhìn về phía Khương Lạc Trần nói: "Lão soái, Hắc Tôn Giả đến cùng chết như thế nào? Cuối cùng xảy ra chuyện gì? Ông nói tỉ mỉ một lần với chúng tôi. Có lẽ, đây chính là cơ hội để chúng ta lật bàn"
Mấy người đều nhìn về Khương Lạc Trần.
Đây mới là việc mấu chốt nhất.
Mặc dù lần này chết rất nhiều người, nhưng bọn họ không có thời gian đau khổ, báo oán.
Chỉ có thể hóa đau thương thành sức mạnh, nghiên cứu đối phó Thiên Đình.
Chỉ có diệt nguồn gốc tội ác Thiên Đình, mới có thể báo thù rửa hận.
Nếu không hết thảy đều vô nghĩa.
Khương Lạc Trần nhíu mày nói: "Nói thật, tôi cũng không biết Hắc Tôn Giả chết thế nào. Tôi chỉ thấy, lúc ấy thần huyết Hiên Viên tộc trong cơ thể Bác Thần bị kích phát, xuất hiện sức mạnh thần tỉnh, sau đó Bác Thần mở mắt ra nhìn thoáng qua Hắc Tôn Giả, Hắc Tôn Giả liền không biết sao lại chết rồi. Đến bây giờ tôi còn bồn chồn, ánh mắt Bác Thần lợi hại như vậy sao? Trừng một cái liền trừng chết Hắc Tôn Giả?"
Quách Đỉnh là người thứ nhất hoài nghi: "Cái gì? Một ánh nhìn liền giết chết Hắc Tôn Giả? Ông nói đùa cái gì đấy. Có phải lúc ấy xuất hiện người ông không thấy được hay không? Hoặc là nói có việc xảy ra mà ông không phát giác được?"
Thật là nói quá nhảm.
Một ánh mắt liền có thể giết người, nói đùa gì vậy.
Nếu là như thế thật, Vương Bác Thần trừng ai ai chết, bọn họ còn cần ở chỗ này tốn tâm tư nghiên cứu, đối phó Thiên Đình sao?
Mộc Sơn và Cổ Nhật Long cũng hoài nghi nói: "Không thể nào, một ánh mắt làm sao có thể giết chết loại cường giả cấp bậc Hắc Tôn Giả kia? Đây chính là cường giả Thần Kiều Cảnh trong truyền thuyết, tồn tại đỉnh cao nhất trong hệ thống tu luyện hiện tại."
Lời Khương Lạc Trần nói mà nghe rợn cả người, bọn họ còn chưa từng nghe nói một ánh mắt có thể giết chết người.
Vẫn là cường giả chí tôn như Hắc Tôn Giả
Khương Lạc Trần bực mình nói: "Tình huống lúc ấy là như vậy, tôi còn phiền muộn đây này. Nhưng lúc đó tôi có một loại cảm giác, chính là ảnh mắt của Bác Thần, không giống như là bản thân của cậu ấy... Nói như thế nào đây, chính là loại cảm giác mình ta độc tôn trên trời dưới đất, nằm trong tay hết thảy.