Những người khác giận mà không dám nói, vì Hồ Quốc Trụ là người muốn đánh thì đánh, không thể nói lý cùng ông ta.
Nếu vừa rồi Trương Lăng Vân và Mã Như Long làm như không nghe thấy thì Hồ Quốc Trụ cũng không có cớ để ra tay.
Nhưng bọn họ lại cố gắng nói lý với Hồ Quốc Trụ, đúng là tự tìm rắc rối.
Người của ba gia tộc khác không ai đứng ra nói gì nữa.
Người của bảy đại thế gia cũng thờ ơ đứng nhìn, không lên tiếng.
Hai tên ngu ngốc Trương Lăng Vân và Mã Như Long để ý đến Hồ Quốc Trụ làm gì không biết.
Hồ Quốc Trụ thấy không ai đứng ra, cảm thấy hơi nuối tiếc, vốn định dạy dỗ vài người nữa, đánh cho đám nhãi ranh này sợ trước thì lát nữa ông ta mới dễ giải quyết, không phá hỏng kế hoạch của ông ta.
Nhưng không ngờ bọn họ lại không dám nói nữa, đúng là đám hèn nhát, vô tích sự.
Các người không phản bác tôi, sao tôi có cớ để đánh các người đây?
Hàn Đỉnh ở trong đám người không khỏi nở nụ cười, tên ngốc Hồ Quốc Trụ này quả nhiên là kẻ vũ phu thô bỉ, ông ta đánh người như vậy còn ai dám phản bác nữa?
Đúng lúc này, Hồ Quốc Trụ lại chỉ vào Vương Đằng của nhà họ Vương Lang Gia mà mắng: “Thằng nhóc thối kia, điều tôi vừa nói có đúng không? Ánh mắt cậu có ý gì hả? Còn dám lườm tôi à? Ba cậu không dạy cậu không được dùng ánh mắt này để nhìn người lớn à?”
Cậu chủ nhà họ Vương ở Lang Gia– Vương Đằng vội vàng xua tay: “Tôi, tôi không…”
Anh ta còn chưa nói xong đã bị Hồ Quốc Trụ cho một cái tát, người bay ra ngoài.
“Còn dám cãi lại, cậu tưởng tôi mù à?”
Hồ Quốc Trụ hừ một tiếng, lại nhìn những người khác.
Những người còn lại vội vàng nhìn đi nơi khác, súc sinh này không phải người, không ngờ ông ta lại dùng cái cớ vô liêm sỉ đến mức này.
Mà trong đám người, nếu không vì che giấu thân phận của mình thì giờ phút này Hàn Đỉnh đã bật cười ra tiếng rồi.
Tên Hồ Quốc Trụ lỗ mãng này quả nhiên là kẻ biết gây chuyện.
Trong đám người có một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm thầm nói trong lòng: “May mà mình đã cải trang, nếu không sẽ bỏ lỡ cảnh này mất. Có kẻ gây sự Hồ Quốc Trụ này, để mình xem người của năm đại hào tộc và bảy đại thế gia còn ra tay thế nào. Chỉ là không biết Quốc chủ đã tới chưa, mình không thể để người khác phát hiện thân phận được, nếu không sẽ rất mất mặt.”
Người đó không ai khác chính là Thủ tướng nước R Nguyễn Văn Việt.
Ông ta cũng cải trang để tới đây.
Ở hiện trường còn có một người phụ nữ trang điểm đậm, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ sắc bén không thuộc về phái nữ, trên mặt luôn nở nụ cười nhẹ tiêu chuẩn.
“Bây giờ mình đã giả làm phụ nữ, không ai có thể nhận ra mình nữa đúng không? Chưa biết chừng Quốc chủ và Nguyễn Văn Việt cũng đã tới, mình phải tìm cơ hội vạch trần bọn họ.”
Quách Đỉnh thầm nghĩ trong lòng, có thể Quốc chủ không tới, nhưng với sự hiểu biết của ông ta về Nguyễn Văn Việt, ông ta nghĩ chắc chắn lão già đó đã đến.
Chỉ là không biết bây giờ lão đã cải trang thành gì, phải tìm thật kỹ mới được.
“Hừ, đúng là không biết ý, cứ ép ông đây phải ra tay, thật xui xẻo.”
Hồ Quốc Trụ chửi rủa. bây giờ muốn tìm cớ nữa là điều rất khó, chờ lát nữa xem có cơ hội không, xử lý đám nhóc này trước đã rồi tính.
Còn đám chó già của năm đại hào tộc và bảy thế gia, bây giờ ông ta vẫn chưa thể xử lý được.
Đúng lúc này, một vị chủ quản lớn tiếng nói: “Sáu vị thần y đến rồi.”
Cuối cùng sáu vị thần y cũng đến.
Ngọn lửa phấn khích cháy lên trong mắt mọi người.
Đây là sáu vị thần y hàng đầu của nước R.
Mặc dù Y thánh Hoa Mạnh Trường hiện đang trên sáu người này, nhưng phải công nhận rằng hiện tại sáu người họ cũng không kém hơn Hoa Mạnh Trường bao nhiêu trong một số lĩnh vực nhất định.
Hơn nữa, Hoa Mạnh Trường đã ở ẩn nhiều năm, không ai biết ông ta ở đâu, cũng không ai biết y thuật của ông ta giỏi đến mức nào, vậy nên mọi người vô thức cho rằng sáu vị thần y và Hoa Mạnh Trường có lẽ là ngang tài ngang sức.