Lan Hiếu đến rồi, nhìn Nhạc Ẩn Long với vẻ oán hận.
Khuôn mặt của anh ta vốn đã xinh đẹp hơn cả phụ nữ, vẻ mặt xinh đẹp hài hòa lại mang theo chút oán hận này liền giống như một nàng dâu nhỏ bị ức hiếp.
Tư Lam không biết đã xảy ra chuyện gì, có chút ghen tị nhìn khuôn mặt của Lan Hiếu, nói: “Hiếu mỹ nhân, cậu lèm bà lèm bèm làm gì vậy? Chẳng lẽ bị người khác đánh chiếm rồi? Thành 0 rồi?”
Lan Hiếu: "…"
Thật tức mà!
Con đàn ông, cô đang thách thức điểm yếu của tôi.
“Có mấy chuyện, chuyện thứ nhất, Lan Hiếu tiếp nhận tất cả tư sản của tập đoàn Tống Thị, dùng cách khác để chuyển giao cho Triệu Thanh Hà, đây là nợ của tôi.”
“Chuyện thứ hai, Nhạc Ẩn Long nhanh chóng đến Phật quốc.
“Chuyện thứ ba, Tư Lam điều tra toàn diện Ma Đô, ai nên bắt thì bắt, nên giết thì giết, cho tôi một bản danh sách, tôi muốn biết có bao nhiêu người và thế gia hào tộc có liên quan.”
Ba người gật đầu, Lan Hiếu hỏi: "Phía bên nhà họ Trần thì xử lý thế nào?"
Nhà họ Trần, dù sao cũng là nhà đẻ của mẹ chồng Thần chủ, xử lý bên đó cần phải biết được ý của Vương Bác Thần thế nào.
Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Lấy danh nghĩa của tập đoàn Tống Thị, gây sức ép với nhà họ Trần để bọn họ đi xin lỗi. Điều tra xem trong chuyện lần này, nhà họ Trần có bao nhiêu người tham gia vào, người tồi tệ như loại Trần Quốc Cường, giết không tha. Những người khác căn cứ theo tình hình mà xử lý.”
Lan Hiếu và Tư Lam gật đầu, vậy bọn họ biết phải làm sao rồi.
"Còn một chuyện nữa, các cậu âm thầm tiến hành điều tra cho tôi rốt cuộc Thiên Tuyệt là tổ chức gì. Tôi muốn biết thông tin chi tiết của Thiên Tuyệt.”
Lần đầu tiên trong mắt Vương Bác Thần lộ ra vẻ kiêng dè, tổ chức Thiên Tuyệt kia khiến anh nảy sinh một loại cảm giác khiếp sợ.
Một tổ chức lớn như vậy mà trước đây lại không có bất kỳ thông tin gì, đây là sai sót của Thần Thiên Các.
Từ khía cạnh khác mà nói, ngay cả Thần Thiên Các trước đây cũng không phát hiện được tung tích của Thiên Tuyệt, chứng tỏ tổ chức này vô cùng kín đáo.
Ở nước R, Vương Bác Thần không cho phép tổ chức đáng sợ như vậy vượt khỏi tầm kiểm soát, một khi xảy ra chuyện, đó chính là tai hoạ của nước R.
"Thiên Tuyệt?"
Ba người sững sờ, trước đây căn bản chưa từng nghe qua cái tên như vậy.
Vương Bác Thần nói ra một số tình hình mà mình biết, đám người Tư Lam càng nghe càng kinh sợ, cuối cùng thậm chí còn có cảm thấy sởn gai ốc.
Một tổ chức hùng mạnh như vậy ngay dưới mắt bọn họ mà vẫn không phát hiện ra, có thể tưởng tượng được mức độ kín đáo của tổ chức này!
"Các cậu đi đi, bảo Canh Phong vào."
Vương Bác Thần xua xua tay, kể từ sau khi trở về đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại anh hồi tưởng lại lại càng cảm thấy không đúng.
Giống như có một bàn tay vô hình ở phía sau điều khiển tất cả.
Mà sự biến mất của bà Ngô đã chứng minh suy đoán của anh.
Nhưng sau nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa tra được bất cứ thông tin nào về bà Ngô, thậm chí đến đối thủ của mình là ai anh cũng không tra ra được.
Anh không khỏi nghĩ đến những lời ông lão Lâm nói với anh lúc đó: “Nước R rồng núp hổ nằm, cho dù cậu chiến lực vô song, rất nhiều thứ cũng không thể tiếp xúc được. Cho dù là quốc chủ Hàn Đỉnh của nước R cũng không biết được những thứ đó. Những người đó không mưu cầu quyền tài, có điều đợi đến lúc cậu đạt đến một trình độ nhất định sẽ tiếp xúc với bọn họ. Đến lúc đó, đừng tùy tiện tin tưởng người khác. Có một số chuyện không thể nói cho cậu, nếu không sẽ là hại cậu, cậu chỉ cần biết, thế giới rất thần bí, cậu càng tiến về trước, thứ cậu tiếp xúc lại càng đáng sợ.”
Vương Bác Thần hít sâu một hơi, lúc đó anh không hiểu cho lắm, cho rằng là một số thế lực đen tối.
Đến bây giờ anh mới lờ mờ hiểu được, thứ ông lão Lâm nói là một số thứ nằm ngoài thế giới trần tục.
Ví dụ như ông già đưa Phương Viên đi kia, trước đây anh chưa từng biết đến.
Lúc trước ở trên chiến trường, tuy rằng tàn khốc nhưng không phức tạp, không có nhiều thứ phải suy nghĩ, chỉ cần thắng trận là được.
Nhưng hiện tại ở trong nước, tình hình vô cùng phức tạp, những chiêu trò trên chiến trường có lúc không áp dụng được.
Trên chiến trường, có thể nói giết là giết, nhưng ở trong nước lại phải cân nhắc rất nhiều thứ.
Vương Bác Thần chỉ cảm thấy mình bị một số thứ đến từ mọi phía trói buộc lại, có loại cảm giác con rồng mắc kẹt trong bãi cạn.
"Cứ từng bước vậy, bây giờ bố trí cũng không muộn.”