Bên trong phòng VIP Đế Vương của quán bar.
Tống Nguyên Lễ vẫn đang chờ điện thoại của Vu lão Tam.
Với anh ta, muốn ngủ với Triệu Thanh Hà không phải chuyện gì to tát.
Tuy nhà họ Trần giàu có, nhưng đối với nhà họ Tống bọn họ thì chẳng là gì.
Cho dù có một chút gia thế, chẳng lẽ còn có thể lớn hơn nhà họ Tống bọn họ được?
Chơi phụ nữ nhiều năm, Tống Nguyên Lễ đã sớm chẳng coi phụ nữ ra gì, chỉ là một món đồ chơi giải trí mà thôi.
Chỗ dựa phía sau nhà họ Tống bọn họ là nhà họ Cổ của bảy đại thế gia!
Trong phòng VIP Đế Vương lúc này đã đầy những tiếng nhạc đồi truỵ, dưới sự kích thích của rượu và thuốc, những người phụ nữ nổi tiếng trên mạng vốn nổi lên dựa vào những hành động không đứng đắn đã bắt đầu nóng lòng thể hiện bản thân trước những cậu chủ con ông cháu cha này.
Một số cô gái khá dè dặt, lúc này cũng bị bạn thân cố ý chuốc say, hoàn toàn trở thành đồ chơi cho những cậu chủ giàu có này.
“Cậu Tống, cậu không hài lòng với người ta à?”
Một ngôi sao nhỏ ưa nhìn với bộ quần áo thiếu vải đang nhào vòng vòng ôm của Tống Nguyên Lễ.
“Cô cũng dâm đãng thật đấy, ở trên mạng cô trong sáng lắm mà? Mẹ kiếp, sao cô ra nhiều nước thế?”
Tống Nguyên Lễ túm lấy cô ta rồi cười xấu xa bảo: “Nhưng tiếc là đêm nay ông đây không có hứng với cô, gọi hai người anh em đến đây, thoả mãn cô gái điếm này.”
Hai người nổi tiếng dựa vào lượng fan đông đang ngồi bên cạnh lập tức vui mừng nhào đến, đẩy ngôi sao nhỏ kia xuống đất.
Trong đầu Tống Nguyên Lễ lúc này đều là vẻ ngoài xinh đẹp và vóc dáng gần như hoàn hảo của Triệu Thanh Hà, anh ta không còn nổi hứng thú với những người phụ nữ xung quanh mình lúc này.
Bọn họ vốn cũng khá vừa mắt, ai cũng là nữ thần mà đám nghèo hèn hằng mơ ước, nhưng sau khi gặp Triệu Thanh Hà, Tống Nguyên Lễ chỉ cảm thấy những người này ăn mặc thô tục, không có văn hoá, chẳng có chút thú vị nào.
“Mẹ kiếp, sao Vu lão Tam làm việc chậm chạp thế. Đã một tiếng rồi vẫn chưa gọi lại cho ông.”
Tống Nguyên Lễ mắng một tiếng nhưng cũng không để tâm, ở Ma Đô nhỏ bé này, không có người phụ nữ nào mà Tống Nguyên Lễ này không giải quyết được!
Triệu Thanh Hà kháng cự càng lâu càng thú vị, vừa bắt đã tóm được ngay thì còn gì thú vị nữa? Không kích thích!
Tống Nguyên Lễ nhấp một ngụm rượu vang, nhìn cảnh tượng khó coi trong phòng VIP, lại nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Triệu Thanh Hà, anh ta không khỏi phấn khích.
Mà lúc này, Vương Bác Thần và Nhạc Ẩn Long đã đến cửa quán bar.
Vu lão Tam đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trên thực tế khi ở phòng chấp pháp, anh ta đã tỉnh lại nhưng không dám mở mắt mà vẫn luôn giả vờ ngất, anh ta đã nghe thấy hết những lời của Nhạc Ẩn Long.
Đũng quần anh ta đã ướt sũng vì sợ hãi.
Nếu không có Nhạc Ẩn Long xách cổ thì anh ta đã chẳng thể đi nổi một bước.
“Là… Là chỗ này ạ.”
Vu lão Tam nơm nớp lo sợ nói.
Nhân viên phục vụ ở quán bar thấy ba người đi tới cửa, nhìn thấy dáng vẻ này của Vu lão Tam thì lập tức nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng nói cho quản lý.
Chủ quán bar có thể mở quán bar ở đây và có thể khiến đám cậu chủ nhà giàu Tống Nguyên Lễ tới đây thì chắc chắn phải có gia thế và thực lực vững chắc.
Những người dưới quyền của quản lý bề ngoài là quản lý, nhưng thực chất lại là côn đồ.
Quản lý bình tĩnh bảo nhân viên phục vụ an ủi những anh em trong quán rồi tươi cười rạng rỡ bước tới hỏi: “Vu tam ca, hai người này là bạn của anh à? Có cần anh em chúng tôi giúp gì không?”
Vu lão Tam đã sợ tới mức chẳng dám đánh rắm, chỉ cúi đầu không nói gì.
Nhạc Ẩn Long ném Vu lão Tam xuống đất, quản lý hơi biến sắc, biết hai người này tới đây để gây rắc rối.
Vu lão Tam là người của cậu Tống, hai người này đến đây để gây sự với cậu Tống.
Vương Bác Thần hờ hững nói: “Tống Nguyên Lễ đang ở phòng nào?”
Quản lý cũng là người từng trải, biết đối phương đã dám tới thì sẽ không phải người dễ động đến, anh ta chỉ vào Vương Bác Thần trầm giọng hỏi: “Anh là ai mà lại dám ra tay với người của cậu Tống hả? Còn dám gọi thẳng tên cậu Tống ra nữa, chán sống rồi phải không?”
Chát!
Quản lý vừa nói xong, Nhạc Ẩn Long đã tát thẳng vào mặt anh ta: “Anh Vương đang hỏi anh đấy.”