Lúc này tại nhà họ Trần, tình cảnh vẫn rất bi thảm.
Tập đoàn Trần thị bị niêm phong, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Tuy Triệu Thanh Hà đã được thả về nhưng ai mà biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì.
Quan trọng nhất là bọn họ không biết ai là người đã phong toả tập đoàn Trần thị. Đi hỏi Triệu Thanh Hà thì cô không nói, ngược lại bị Trần Ngọc mắng tới tấp.
“Ba, bây giờ chúng ta không biết tin tức gì cả. Những người trong gia tộc đã có ý kiến rồi, họ yêu cầu thu hồi chức vị gia chủ của Trần Ngọc và quyền lực của Triệu Thanh Hà. Nếu cứ tiếp tục thế này thì con sợ rằng gia tộc sẽ bị chia rẽ.”
Trần Vinh tức giận nói.
Ông ta là người đại diện được mọi người phái đi đàm phán với Trần Quốc Vinh để thay thế Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà.
“Con cũng nghĩ như thế sao?”
Trần Quốc Vinh hơi thất vọng nhìn con trai, ánh mắt ông rất nghiêm nghị.
Trần Vinh bị nhìn tới chột dạ, ông ta cẩn thận nói: “Mọi người đều bất mãn, Triệu Thanh Hà tiếp quản tập đoàn Trần thị mới bao lâu đâu, chỉ vì chút chuyện thế này mà cả tập đoàn bị đóng cửa. Con nghe nói Triệu Thanh Hà đã đắc tội nhà họ Tống nên nhà họ Tống mới ra tay phong toả tập đoàn.”
“Ba, thứ cho con nói thẳng, tuy nhà họ Trần chúng ta và nhà họ Tống đều thuộc Ma Đô Tam Hùng nhưng chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của nhà họ Tống! Nếu lần này đổi thành nhà họ Trần chúng ta thì có thể phong toả một tập đoàn khác bằng một cú điện thoại không? Nếu đổi thành nhà họ Bạch thì họ có quyền như thế không?”
“Nhưng nhà họ Tống có thể!”
Thấy ba không nói, Trần Vinh to gan nói tiếp: “Lúc trước con nghe nói, người chống lưng cho nhà họ Tống là một trong bảy đại thế gia-nhà họ Cổ! Ba có từng nghĩ tới chuyện này không, nếu nhà họ Cổ hậu thuẫn cho nhà họ Tống thì nhà họ Trần chúng ta còn cơ hội trở mình không? Nếu nhà họ Cổ muốn chèn ép chúng ta thì chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn!”
“Cút ra ngoài, sao tôi lại có một thằng con ngu ngốc thiển cận như anh chứ!”
Trần Quốc Vinh tức run người, có vài chuyện ông ta không thể giải thích với người trong tộc.
Tại sao đám ngu ngốc này còn không nhận ra thân phận của Vương Bác Thần không đơn giản chứ?
Khi xảy ra chuyện như vậy, đến bây giờ ông ta vẫn không thể hiện thái độ gì, chẳng lẽ bọn họ không động não, không đi nghe nóng gì sao?
Tại sao ông vẫn không đưa ra quyết định?
Chẳng phải là vì chuyện lần này quá phức tạp, nước quá sâu rồi sao_
Tống Nguyên Lễ bị người của Vương Bác Thần giết chết ngay trước mặt nhà họ Tống.
Chẳng lẽ đám ngu ngốc này không suy nghĩ tại sao Vương Bác Thần lại làm thế sao?
Trần Thạch đến Bích Vân Gian còn vô ích nhưng đến bây giờ ông ta vẫn chưa lên tiếng, chẳng lẽ Trần Thạch không cần mặt mũi sao? Hôm qua Trần Thạch ra mặt nhưng vẫn không giải quyết được, chắc chắn là rất mất mặt, nhưng đến bây giờ ông ta vẫn giữ im lặng, chẳng lẽ không phải là vì ông ta sợ Vương Bác Thần sao?
Kim Phi chạy rồi, nếu nhà họ Tống có thể đối phó được với Vương Bác Thần thì Kim Phi cần phải chạy sao?
Loại người như Kim Phi, đến nằm mơ cũng muốn trèo cao. Với ông ta, lần này chắc chắn là một cơ hội ngàn vàng để móc nối quan hệ với nhà họ Tống, nhưng ông ta chạy rồi.
Chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ ông ta đang lo sợ!
Nhà họ Tống có chống lưng mạnh như thế, sao Kim Phi còn muốn chạy?
Vì Vương Bác Thần!
Trần Quốc Vinh thở dài một hơi. Tuy có vài thứ ông ta không nói với người trong tộc nhưng chỉ cần thông minh hơn một chút thì có cũng có thể suy được vài chuyện.
Bây giờ, bọn họ lại tới ép ông phế Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà, sao lại ngu xuẩn như thế!
“Ba, con thà đi đường riêng, chỉ cần nhà họ Trần không bị chia rẽ!”
Trần Vinh bạo dạn nói.
Dù có thế nào thì ông ta cũng phải nhân cơ hội này mà cướp vị trí gia chủ của Trần Ngọc.
“Cút, cút ra ngoài cho tôi!”
Trần Quốc Vinh tức tới nghiến răng nghiến lợi, ông ta vơ lấy cái cốc bên cạnh rồi vứt vào đầu Trần Vinh, trong phút chốc, máu tươi tuôn ra.