Ực ực.
Bao Chức nuốt nước bọt, nhà họ Bao bọn họ nói là dược thương đứng đầu của Giang Nam Đạo, nhưng tổng tài sản của gia tộc cũng không quá 1,5 triệu tỷ.
Mà nhà họ Lâm lại có thể bỏ ra 480 nghìn tỷ để bồi thường!
Đây là kích thước của cấp bậc gì?
Nhà họ Lâm rốt cuộc làm gì?
Làm gì mà kiếm tiền được vậy.
Còn nữa, truyền thừa 1000 năm là thật hay giả?
Anh ta sao nghe không hiểu gì cả?
Bao Chức cảm thấy mình giống như đi sai chỗ thế.
Theo anh ta biết, nhà họ Lâm tính ra cũng chỉ là gia tộc tuyến hai, sao lại như một con cự thú biển sâu thật sự?
Đù.
“Vương Bác Thần, cậu đừng ép tôi!!”
Lâm Chấn suýt nữa nôn ra máu.
“Ép ông thì như nào?”
Vương Bác Thần giơ tay đập ngã Lâm Chấn ra đất, một chân giẫm lên ngực của Lâm Chấn.
Nhìn xuống Lâm Chấn, lạnh lùng nói: “Đây chỉ là lãi, nợ của chúng ta từ từ tính. Trở về nói với chủ của ông, nếu tôi đã là vật thí nghiệm, vậy tôi không có kiêng kỵ gì hết, cùng lắm cá chết lưới rách.”
“Tôi không biết các người muốn làm gì, tôi cũng không để tâm, cũng lười nghĩ. Nhưng nếu chọc ông đây, ông đây sẽ lật đổ ván cờ, xem các người còn chơi kiểu gì!”
Vương Bác Thần lại tát một cái vào mặt của Lâm Chấn, mắng: “Đồ chó, thật sự nghĩ tôi không nổi giận sao? Giết con trai của ông, là cảnh cáo! Thật sự coi chuyện thi đấu y dược ở điện Huyền Hồ tôi không để ý sao? Những người trốn ở đằng sau tính toán rất đã đúng không? Coi bi thảm của người khác thành trò chơi để các người tiêu khiển đúng chứ? Sao sự việc rơi vào đầu của các người thì không cười nữa? Đồ rác rưởi, đây chỉ là lãi!”
Lâm Chấn bị Vương Bác Thần đánh cho mồm đầy máu, răng cũng rơi ra, máu trong miệng trào ra.
Vương Bác Thần nhấc chân lên, nhìn vào sâu trong của trang viên nhà họ Lâm, cười nói: “Lũ già, không dám giết tôi thì nhịn cho tôi, tôi xem các người nhịn tới khi nào!”
Nói xong, Vương Bác Thần vỗ một chưởng xuống, trực tiếp đập tan cửa lớn của nhà họ Lâm.
Trong tối, có mấy cặp mắt nhìn bên này, đều là cường giả cấp bậc ẩn giấu nhà họ Lâm.
“Thật ra là quá ngông cuồng, mặt mũi của nhà họ Lâm chúng tôi đều mất hết rồi! Lẽ nào cứ để cậu ta đi như vậy sao?”
“Cậu vội cái gì, các đại nhân tự có cách. Nhà họ Lâm chúng ta thảm như vậy, lẽ nào các đại nhân không có chút an ủi sao? Chỉ là không ngờ Vương Bác Thần lại biết thân thế của cậu ta nhanh như vậy.”
“Lâm Chấn e là khó thể chấp nhận, chúng ta cũng cần suy nghĩ tới cảm nhận của Lâm Chấn.”
“Hừ, phế vật, cậu ta năm đó cũng là thiên tài của nhà họ Lâm chúng ta, lại vì tu vi bị Vương Long phế, từ đó mất đi tín niệm võ đạo. Ngay cả chút thất bại này cũng không chịu được, còn muốn truy cầu võ đạo? Người si nói mộng. Có cường giả nào không phải quật khởi từ trong thất bại, không phải là xông ra từ trong bụi gai? Tôi thấy Lâm Chiến bị giết là chuyện tốt, chỉ có để cậu ta hoàn toàn thất vọng, hoàn toàn đánh tan sự kiêu ngạo của cậu ta, cậu ta mới có thể quật khởi lần nữa.”
“Nếu không thể quật khởi thì sao?”
“Không thể quật khởi sao? Hừ, nhà họ Lâm chúng ta không nuôi phế vật!”
Lâm Chấn lúc này, hai mắt vô thần nằm trên đất, mặt đã tê rồi.
Loại cảnh tượng này khiến ông ta lần nữa nhớ lại một cái tát năm đó của Vương Long.
Cái tát đó của Vương Long đã đánh tan mọi tín niệm của ông ta, hủy đi đạo tâm của ông ta phế đi tu vi của ông ta.
Những năm nay, ông ta luôn không thể thoát ra từ trong bóng ma của cái tát đó.
Nằm mơ cũng sẽ mơ thấy cái tát đó của Vương Long đập xuống, ông ta ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Hiện nay cháu của Vương Long tới, lại một tát đánh ngã ông ta ra đất.
Hai cảnh tượng này rất giống nhau.
Điều khác nhau là năm đó ông ta vẫn là thiên tài đứng đầu của nhà họ Lâm, bây giờ ông ta là gia chủ của nhà họ Lâm.
Vương Bác Thần vẫn giết con trai của ông ta!
Báo thù!
Nhất định phải báo thù!
Một giọng nói đang không ngừng nói với ông ta ở trong lòng.
Chỉ có bản thân thật sự trở nên mạnh hơn thì mới có thể không nhìn sắc mặt của người khác!
Bây giờ ông ta ngay cả thù của con trai cũng không dám báo, còn phải đồng ý yêu cầu của kẻ thù!
Không phải vì những lão già của cổ tộc ẩn thế kia quá mạnh, lãnh đạo tất cả hay sao?
Lâm Chấn!
Mày thật phế vật, con trai của mày bị Vương Bác Thần giết ở trước mặt, mày vẫn không dám báo thù, còn phải phối hợp với kế hoạch của những người đó!
Một giọng nói không ngừng mắng mỏ.
Đáy mắt của Lâm Chấn dần dần sinh ra ngọn lửa báo thù.