Nói xong, Triệu Hoa Cường trực tiếp cho người khiêng mình ra ngoài, không hề do dự chút nào.
Ông ta không oán hận, thậm chí còn có thể nghe thấy được một chút cảm kích trong lời nói của ông ta.
Bởi vì ông ta biết nếu như anh thật sự tức giận, ông ta căn bản không có khả năng sống sót.
Bản lĩnh của ông ta đều là do tiên sinh cho.
Năm đó ông ta được cứu sống, chỉ đi theo bên cạnh anh trong nửa tháng ngắn ngủi, ông ta đã học được thứ cả đời này mình dùng không hết.
Lúc đó ông ta đã thề cả đời này làm việc hết mình cho nước R, không vì lợi ích, không vì tiền tài quyền thế.
Nhưng mà bây giờ ông ta đã nuốt lời.
Tiên sinh không giết ông ta đã là ân huệ lớn nhất.
Gãy mất một cánh tay và một cái chân, đây đã là nương tình hết mực.
Cho nên, ông ta không dám oán giận nửa lời.
Bây giờ tiên sinh đã xuất hiện ở đây, đã ra tay ở đây, vậy thì dù có ai đến đi nữa thì cũng không thể bảo vệ cho nhà họ Vương.
Chuyện mà tiên sinh đã muốn làm, chưa có người nào có thể quản được.
Nếu như có thể, Triệu Hoa Cường muốn thông qua cơ hội lần này để báo đáp với Vương Bác Thần.
Nhưng mà ngay cả cơ hội báo đáp mà Vương Bác Thần cũng không cho ông ta.
“Triệu Hoa Cường tôi mặc dù nhìn bề ngoài rất vẻ vang, là cục trưởng cục cảnh sát nước R, nhưng mà trước đây tôi ngay cả một cái rắm cũng không bằng, những người bên cạnh tiên sinh mỗi một người đều là anh hùng, là vị hào kiệt trên cả thế gian, ngay cả bọn họ còn chưa từng xuất hiện, tôi có tư cách gì mà làm việc giúp tiên sinh.”
Triệu Hoa Cường không khỏi lắc đầu cười khổ, đồng thời lại dặn dò người bên cạnh: “Nói cho tất cả mọi người trong cục cảnh sát, ai dám nhúng tay vào chuyện của nhà họ Vương, giết chết không tha.”
Đã không còn tư cách làm việc cho tiên sinh, vậy thì ông ta sẽ khiến nhà họ Vương có muốn tìm người giúp đỡ thì cũng không tìm được.
Để bọn họ biết rằng người sỉ nhục tiên sinh sẽ chết không có chỗ chôn.
Chờ sau khi Triệu Hoa Cường đi rồi, trên mặt bọn người Trình Lâm và Bắc Vinh Long nóng rát.
Bình thường, bọn họ rất huênh hoang, lúc này ngay cả rắm cũng không dám thả.
Đứa con riêng Vương Bác Thần này chẳng những giết người trước mặt bọn họ, mà còn có thể một câu không nói liền khiến người mà bọn họ mời đến phải quỳ xuống dập đầu.
Làm sao mặt bọn họ không đau được chứ
“Còn ai nữa, gọi đến hết luôn đi.”