Mục lục
Thần Chủ Ở Rể - Vương Bác Thần - Triệu Thanh Hà (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các đại diện của bảy đại thế gia lập tức hoảng hồn, không biết phải làm sao mới được, hận không thể giống như đà điểu, đào một cái lỗ ở trên đất rồi vùi đầu của mình vào.

“Quốc chủ sao lại trở về? Ngài ấy sao lại tới đây!!”

“Xong rồi, lần này thật sự chấm hết rồi, chúng ta đều phải chết!”

“Đây là một âm mưu, chắc chắn là một âm mưu!”

Các đại diện của bảy đại thế gia, bị dọa sợ tới mức tái mặt.

Đặc biệt là đại diện của nhà họ Cổ và đại diện của nhà họ Tôn, lúc này bị dọa tới mức mềm nhũn ở trên đất, cả người bị mồ hôi lạnh làm ướt.

Bọn họ vừa rồi, vậy mà buông lời khiển trách quốc chủ!

Vậy mà mắng chửi quốc chủ, nói quốc chủ không có tư cách!

Bây giờ chỉ còn lại sự sợ hãi.

Cho tới lúc này, bọn họ mới phát hiện, đám người bọn họ ngu xuẩn cỡ nào.

Những chuyện đã làm này, nực cười biết bao.

“Chúng tôi sai rồi, quốc chủ, chúng tôi sai rồi, chúng tôi mắt mù, chúng tôi biết sai rồi.”

Các đại diện của bảy đại thế gia, vội vàng quỳ ở trên đất.

Đầu chạm mặt đất, không dám ngẩng lên.

Chuyện này cho dù là gia chủ của bảy đại thế gia ra mặt, cũng không dẹp yên được!

Người bọn họ sỉ nhục là quốc chủ!

Nếu bây giờ quốc chủ không ở đây, vậy thì còn có cơ hội!

Nhưng quốc chủ ở đây, tất cả mọi chuyện bọn họ làm đều bị quốc chủ nhìn từ đầu tới cuối!

Còn chối cãi kiểu gì?

Trừ phi thế gia hào tộc thật sự muốn tạo phản, đối đầu với quốc chủ.

Tuy nhiên thế gia hào tộc tuy cơ nghiệp lớn, nhưng vẫn không có to gan tới mức tạo phản.

“Biết sai rồi ư? Các người sai cái gì? Các người ai ai cũng cao cao tại thương, uy phong lẫm liệt, làm mưa làm gió, ai dám nói các người sai chứ?”

Hàn Đỉnh từ từ đi lên sân, trong giọng nói bình tĩnh đè nén lửa giận rất lớn: “Các người là còn uy phong hơn quốc chủ như tôi, giỏi hơn thần chủ như Bác Thần, các người sẽ sai gì chứ? Một cuộc thi đấu y thuật đang yên đang lành, các người muốn khống chế thì khống chế, những y sĩ này của Liên minh Y học, một câu của các người thì bọn họ sẽ nói chuyện thay cho các người, uy phong biết bao, lợi hại biết bao, có quyền có thế, ai dám đắc tội bảy đại thế gia.”

Hàn Đỉnh càng nói như vậy, những đại diện của bảy đại thế gia càng sợ hãi.

Có vài người đã bị dọa đái ra quần, thậm chí có người bị dọa ỉa ra quần.

Phân và nước tiểu hòa trộn!

Cực kỳ khó ngửi!

“Các người cho rằng tôi là đi ra chứng minh cho Bác Thần ư? Các người sai rồi.”

Giọng điệu của Hàn Đỉnh vẫn bình tĩnh, nhưng ai cũng biết, một ngọn núi lửa sắp phun trào!

Ngọn núi lửa này phun trào, sẽ có vô số người đầu rơi xuống đất!

“Bác Thần muốn ra tay với các người, căn bản không cần chứng minh gì cả, các người còn không xứng! Cậu ấy muốn giết các người, chỉ dựa vào mười mấy con chó này thì có thể chặn được ư? Thật sự cho rằng cậu ấy sẽ để ý chủ tử sau lưng các người ư? Cậu ta khinh thường, sợ bẩn tay của cậu ấy, cho nên mới nói ra thân phận cho các người, để các người nhận tội.”

Phải.

Nếu thần chủ giết những người này, còn cần chứng minh sao?

Anh là đỉnh phong của cường giả đương thời, người có chiến lực đứng đầu thế giới hiện nay!

Anh còn cần chứng minh thân phận sao?

Chỉ là khinh thường ra tay, bởi vì những người này, không có tư cách để anh ra tay!

Lúc này, tất cả mọi người cuối cùng cũng hiểu, Vương Bác Thần tại sao không có ra tay, ngược lại tự lộ ra thân phận thần chủ.

Là vì những người này căn bản không xứng để anh ra tay.

“Đại diện của nhà họ Cổ đúng chứ?”

Vương Bác Thần đi tới trước mặt đại diện của nhà họ Cổ đang quỳ run rẩy ở trên đất, hờ hững nói: “Cậu hiểu luyện dược không? Cậu hiểu đóng lò không? Cậu hiểu thi đấu y thuật không? Cậu rất hiểu ư? Trõ mồm tới lui, tôi thấy cậu còn hiểu y thuật hơn y thánh Hoa, nào, cậu tới luyện dược thử, dược đỉnh ở đây, nếu cậu hiểu như vậy, cậu tới luyện thử.”

“Quốc chủ, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi nguyện ý nhận tội, tôi nhận tội.”

Đại diện của nhà họ Cổ bị dọa tới mức dập đầu liên tục, đầu cũng đập vỡ rồi, máu chảy ra đất.

“Sai rồi ư? Ai nói cậu sai?”

Hàn Đỉnh cười nói: “Cậu thì có tội gì? Nhận tội gì chứ? Nếu cậu đã ham mê nhúng tay vào cuộc thi đấu y thuật này như vậy, vừa rồi nói đâu ra đó, vậy chứng tỏ cậu ta là thần y, là người có y thuật đứng đầu hiện nay, cho dù không phải, vậy cũng là cao thủ luyện dược, sao có thể chôn vùi một nhân tài như cậu chứ? Bác Thần biết luyện dược gì chứ, cậu ấy là làm vớ vẩn, vẫn phải để cậu ra tay.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK