Cùng lúc đó, Trần Yên Nhiên đã rời khỏi biệt thự của cả nhà Triệu Thanh Hà, trong nháy mắt thu hồi nước mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà mị.
Cô ta xoa xoa hai má, cả khuôn mặt bắt đầu xuất hiện biến hóa, cuối cùng biến thành bộ dáng Dạ Anh Thư.
“Thật đúng là súc vật, bà đây cứ như vậy thất thân, thật không cam lòng.”
Dạ Anh Thư nhớ tới vừa rồi Vương Bác Thần điên cuồng, âm thầm mắng một tiếng.
"Dược lão phối đây là thuốc gì, hiệu quả lại lớn như vậy, bà đây thiếu chút nữa đi không nổi! Dược lão chết tiệt, chờ tôi trở về lột sạch râu của ông, hừ!"
Trên mặt Dạ Anh Thư nổi lên một tia hồng nhuận, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia nhu tình cùng ngượng ngùng, trong miệng lại hừ nhẹ nói: "Hừ hừ, Vương Bác Thần, lần này tôi xem anh phá cục như thế nào! Bà đây lấy thân nhập cuộc, trả giá lớn như vậy, tôi xem anh phải làm sao bây giờ! Không tin còn không xử lý được anh! Hiện tại nhà họ Tống sắp làm khó dễ, anh lại xảy ra chuyện như vậy, trong nhà hỏng bét, tôi xem anh lo được cái gì."
“Cô chủ, cô vì đối phó Vương Bác Thần, mà hy sinh lớn như vậy, đáng giá sao?”
Bà Ngô thở dài, bà ta thật sự không nghĩ đến, cô chủ nhà mình vì đối phó Vương Bác Thần, lại tự mình ra trận, không tiếc trả giá thân thể của mình, cũng muốn hoàn thành ván cờ này.
Vương Bác Thần coi như là có được huyết mạch của gia tộc kia, nhưng cô chủ hy sinh lớn như vậy, ở trong mắt bà quá không đáng giá.
"Còn không mau đỡ tôi một chút, tên gia súc Vương Bác Thần kia…. Ây dô…"
Dạ Anh Thư đi đường đều có chút loạng choạng, hung tợn nói: "Tôi đây gọi là luyến tiếc đứa trẻ không bắt được sói, Vương Bác Thần chẳng những có dị huyết của nhà họ Vương, hơn nữa còn có được một nửa huyết mạch của gia tộc kia. Lý Kỳ năm đó không chết mà mất tích, rất có thể là có liên quan đến gia tộc kia.
"Tuy rằng gia tộc kia đã mai danh ẩn tích mấy ngàn năm, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy, bọn họ không có khả năng cứ như vậy hoàn toàn biến mất, khẳng định còn có hậu thủ. Hơn nữa, nhà họ Dạ chúng ta còn có hôn ước với gia tộc kia, đến đời này của tôi chính là tôi cùng với Vương Bác Thần, tôi đây cũng không tính là lỗ vốn."
Bà Ngô đỡ lấy Dạ Anh Thư, tức giận nói: "Cô chủ, sao tôi lại có cảm giác cô đây là tiền mất tật mang?"
“Bà câm miệng đi, về nhà đi, lần này tôi cảm giác như không có ba ngày, tôi đều nghỉ ngơi không tốt, không xuống giường được, tên gia súc kia!”
Dạ Anh Thư hung tợn trừng mắt liếc bà Ngô một cái, uy hiếp nói: "Tôi nói cho bà biết, chuyện này bà không được nói cho gia tộc, ai cũng không được nói, nếu không thì bà coi chừng đó."
Bà Ngô rất bất đắc dĩ.
Kỳ thật ván cờ này, cho dù tiểu thư không tự mình ra tay, Trần Yên Nhiên cũng có thể hoàn thành.
“Cô chủ, cô cần gì phải như vậy, cho dù cô kháng cự quan hệ thông gia với nhà họ Phong, cũng không cần phải như vậy, không nên đưa chính mình đi vào, tôi thấy cô thật sự là không nên thế.”
Dạ Anh Thư lại không để ý tới bà Ngô, cô ta tự có tính toán của mình.
Gia tộc bên kia có ý định để cho bản thân cùng một người thừa kế của gia tộc ẩn thế thông gia, nhưng cô ta cũng không nguyện ý.
Cho nên lần này tự mình đi, chính là thừa dịp cơ hội lần này, để cho gia tộc bên kia triệt để tuyệt ý niệm thông gia trong đầu.
Đến lúc đó bọn họ cũng có thể nhìn ra, mình đã phá thân, đối phương không có khả năng tiếp nhận cô ta.
Đây chính là kế hoạch của cô ta.
Để cho hết thảy trở thành sự thật, đến lúc đó cho dù gia tộc muốn bức bách cô ta gả đến nhà họ Phong, cũng không có biện pháp.
"Chỉ có bà nói nhiều. Trần Yên Nhiên bên kia bà xử lý tốt, đừng để cho cô ta lộ ra."
Bà Ngô gật đầu.
Kế hoạch lần này của cô chủ quá độc ác.
Cô ta để Trần Yên Nhiên lừa Triệu Thanh Hà đi, sau đó nhân thời gian, cô ta giả trang thành Trần Yên Nhiên cùng Vương Bác Thần phát sinh quan hệ, cho dù Triệu Thanh Hà hoài nghi Vương Bác Thần là bị oan, nhưng gạo đã nấu thành cơm chín, Triệu Thanh Hà khẳng định không tiếp nhận được, nhất định sẽ ly hôn với Vương Bác Thần.