“Cậu, cậu thật to gan, dám đánh người ở trước mặt tôi, còn dám sỉ nhục tôi, cậu là muốn tìm chết sao?”
Bà cụ Trần tức điên rồi, bà ta vốn là tiểu tam thượng vị, gây tức chết vợ của ông cụ Trần, cũng chính là mẹ của Trần Ngọc và Trần Vinh.
Điều bà ta kỵ nhất là người khác nói bà ta là vợ bé.
Năm đó, khi Trần Ngọc còn chưa gả đi, luôn không hợp với bà ta, vì vậy bị đánh không ít.
Nhưng Trần Ngọc vẫn thù hận bà ta.
Nếu không phải bà ta, mẹ của Trần Ngọc sẽ không chết.
Cũng chính vì điểm này, cho nên năm đó ông cụ Trần mới cưng chiều Trần Ngọc.
Bây giờ, một đứa ở rể như Vương Bác Thần, vậy mà dám ở trước mặt bà ta nhắc đến chuyện này, đây thật sự là tạt cứt tạt nước đái vào người bà ta.
“Tiểu súc sinh, cậu dám đánh tôi!”
Trần Hương Lan tức điên mà mắng, nhưng nhìn thấy ánh mắt muốn giết người đó của Vương Bác Thần, bà ta cũng chỉ dám mắng chửi ngoài miệng.
Trần Yên Nhiên hét lên: “Người đâu, mau tới đây, đánh gãy hai chân của tên chó này cho tôi.”
Mộc Lai tức giận gầm lên: “Nơi này là nhà họ Trần, không phải là chốn hoang dã của các người!”
Tôn Đào và Trần Tiểu Băng lạnh lùng nhìn tất cả chuyện này.
Người của nhà họ Trần thật là tự tìm đường chết, dám hô to gọi nhỏ thần chủ.
Thần chủ có thể tát các người hai cái, đó là phúc của các người!
Những khách mời thấp giọng bàn tán, bọn họ hoàn toàn không ngờ, ở trong tiệc mừng thọ của ông cụ Trần sẽ xảy ra chuyện như này, đây là tiết tấu muốn đại náo bữa tiệc mừng thọ ư!
Mà Trần Ngọc, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, chỉ quỳ dưới đất, nhìn ông cụ Trần.
“Đủ rồi!”
Cuối cùng, ông cụ Trần đã lên tiếng, sắc mặt u ám tới mức có thể nhỏ ra nước.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông ta, những người tới đây không phú thì quý, lại ở trước mặt tất cả mọi người, ở nhà họ Trần diễn một trò chơi như này!
Tất cả mọi người lập tức yên lặng.
Tất cả đều nhìn sang ông cụ Trần.
“Ông nội, ông phải làm chủ cho cháu.”
Trần Yên Nhiên trực tiếp bật khóc, giống như cô ta mới là người oan ức nhất ấy.
Trần Vinh nghiến răng nói: “Ba, ba bây giờ nhìn thấy rồi chứ?”
Bà cụ Trần run giọng nói: “Ông cụ, ông cứ giương mắt nhìn tôi bị người ta ức hiếp như vậy sao?”
“Tất cả im miệng hết cho tôi!”
Ông cụ Trần lạnh lùng nói, nhưng không có hướng tới bất kỳ ai.
Điều này khiến Vương Bác Thần có chút bất ngờ, anh tưởng rằng Trần Quốc Vinh sẽ nổi giận lôi đình ra tay với bọn họ.
Ông cụ Trần nhìn Trần Ngọc, hờ hững nói: “Trở về thì trở về, tại sao còn phải quậy cho mọi người đều không vui? Đứng lên đi, những năm nay con cũng chịu không ít tủi nhục.”
“Ba ~”
Nghe thấy lời này, phòng tuyến tâm lý của Trần Ngọc lập tức sụp đổ.
Bà ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, nhưng không ngờ, Trần Quốc Vinh không hề trách tội.
Người tinh mắt đều có thể nhìn ra, đây rõ ràng chính là đang bảo vệ Trần Ngọc.
“Ba, ba, ba sao có thể làm như vậy, ba đây là đảo lộn trắng đen!” Trần Hương Lan đã sốc.
Trần Vinh không dám tin mà nói: “Ba, ba đã quên nỗi nhục mà Trần Ngọc mang tới cho nhà chúng ta rồi sao?”
Trần Yên Nhiên không cam tâm mà nói: “Ông nội, ông có phải già rồi hồ đồ không, chuyện đơn giản rõ ràng như này còn không kiểu còn ngạo mạn? Ở trước mặt nhiều người như vậy, ông muốn bảo vệ gia đình nghèo này ư?”
Bà cụ Trần oán độc nói: “Trần Quốc Vinh, ông là muốn khiến tôi chết sao? Có phải tôi chết rồi thì ông mới vui không? Ở trước mặt nhiều người như vậy, tiểu súc sinh này sỉ nhục tôi như thế, ông còn bảo vệ?”
“Nói đủ chưa?”
Ông cụ Trần lạnh lùng nhìn những người này, lạnh nhạt nói: “Những chuyện thối nát mà mấy người làm, tôi không muốn truy cứu, con gái của tôi muốn trở về có gì sai? Mấy người tưởng tôi là kẻ điếc kẻ mù sao? Không biết mấy người vừa rồi đã làm cái gì sao? Cứ muốn truy cứu đúng không? Vậy được, nếu muốn đánh gãy chân của bọn họ, vậy cùng lúc cũng phải đánh gãy chân của mấy người mới công bằng.”
Chuyện này…
Dám người bà cụ Trần ngây người.