“Đáng tiếc, mình không có công pháp của Đằng Vân Cảnh, nếu không có thể nhân cơ hội này đột phá Đằng Vân Cảnh luôn.”
Vương Bác Thần có hơi bất lực, công pháp trên Siêu Phàm Cảnh bị Cổ tộc ẩn thế chiếm độc quyền.
Không dùng công pháp tương ứng, anh không thể đột phá Đằng Vân Cảnh.
Nhưng dị huyết thức tỉnh vừa rồi khiến thực lực của anh càng thêm ngưng thực.
Tuy ở phương diện cảnh giới không có đột phá tới Đằng Vân Cảnh, nhưng ở phương diện thực lực thì có gia tăng. Giống với Cổ Nhật Long, tuy không tới Đằng Vân Cảnh, nhưng thực lực ngưng thực, Đằng Vân Cảnh bình thường thật sự không phải đối thủ của ông cụ đó.
Vương Bác Thần và Cổ Nhật Long giống nhau, cũng là đang không ngừng rèn luyện nhục thân.
“Dựa theo “Bách Chú Pháp” mà Lâm lão đầu cho, những năm nay, hiện nay nhục thân của mình đạt tới 50 lần đúc, coi như chú thân pháp tiểu thành. Dựa theo cách nói của Lâm lão đầu, khi chú thân pháp tiểu thành chính là tồn tại trên Siêu Phàm Cảnh, cường độ nhục thân cũng cực kỳ mạnh.”
Thu lại dòng suy nghĩ, lúc này Vương Bác Thần mới phát hiện, anh thật ra luôn ở bên ngoài tháp cổ, không có đi vào.
Mà bên trên tháp cổ hiện ra một bức hoành, bên trên viết hai chữ triện cổ rất to đầy rồng bay phượng múa — Trấn Ma.
Hai chữ này tràn ngập khí tức cổ xưa, giống như xuyên không từ vạn cổ tới. Vừa rồi tâm thần của Vương Bác Thần là bị hai chữ này chấn nhiếp, xuất hiện những ảo ảnh kia.
“Còn chưa đi vào thì suýt nữa khiến mình chết ở trong ảo ảnh, tháp Trấn Ma này rốt cuộc là ai xây dựng?”
Vương Bác Thần thở phào một hơi, nếu không có tuyệt cảnh vừa rồi kích thích dị huyết trong cơ thể thức tỉnh, hôm nay anh chết ở trong ảo ảnh vừa nãy rồi.
Tháp Trấn Ma này thật sự lợi hại, dựa vào tâm thần của con người thì có thể huyễn hóa ra các loại ảo ảnh không phân biệt được thật giả, chết như nào cũng không biết.
Khi Nhạc Ẩn Long đi vào không nhìn thấy tháp Trấn Ma, có lẽ cũng là ảo ảnh do tháp Trấn Ma tạo ra.
Chỉ là không biết những ảo ảnh mà anh nhìn thấy vừa rồi có phải là tình hình thật của tháp Trấn Ma hay không.
“Chỉ hai chữ “Trấn Ma” ở ngoài tháp đã lợi hại như vậy, tình hình trong tháp e là càng nguy hiểm hơn, vẫn là đừng đi vào.”
Tuy tiếc nuối nhưng cũng chỉ thể tạm thời từ bỏ.
Mà vào lúc này, bóng dáng của một ông lão, trên người khoác một chiếc đạo bào có tiên thiên bát quái đồ, hai màu trắng đen hình thành hai con cá âm dương.
“Nhóc con, cậu là ai? Vậy mà có thể sống đi ra khỏi huyễn cảnh của tôi.”
Vương Bác Thần lập tức sửng sốt, nắm chặt đoạn mâu, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, lạnh lùng hỏi: “Ông lại là ai?”
Ông lão khịt mũi, kinh ngạc nói: “Cậu vậy mà có thần huyết?”
Ông lão lại mờ mịt tự nói với chính mình: “Thần huyết thật quen thuộc, rốt cuộc là của ai? Haizz, thời gian quá lâu rồi, trí nhớ của mình cũng không đầy đủ, mình đã không nhớ ra rồi.”
“Ồ, tôi là Tháp linh của tháp Trấn Ma, cậu có thể gọi tôi là ông Tháp, tuổi của tôi làm tổ tông của ông nội của ông nội của ông nội cậu cũng đủ.”
Tháp linh của tháp Trấn Ma?
Tòa tháp này lại sinh ra Tháp linh?
Đây rốt cuộc là do ai xây dựng.
Chỉ có thần khí thật sự mới sinh ra linh tính, cực kỳ lâu mới hình thành sinh linh.
Trái tim của Vương Bác Thần rung lên, vẫn không dám buông lỏng.
Vừa rồi anh suýt nữa chết ở trong huyễn cảnh của Tháp linh.
Thấy dáng vẻ cảnh giác của Vương Bác Thần, Tháp linh xua tay nói: “Đừng lo lắng, cậu có thể sống sót ra khỏi huyễn cảnh của ông Tháp tôi, chứng tỏ cậu có duyên, tôi sẽ không ra tay với cậu nữa. Ừ, chủ yếu vẫn là vì trong cơ thể cậu có thần huyết tôi quen thuộc, đây là duyên phận.”
Vương Bác Thần cuối cùng cũng biết huyễn cảnh vừa rồi biến mất, thì ra là do dị huyết trong cơ thể anh khiến Tháp linh không ra tay nữa.
Thấy đối phương không có ý định ra tay nữa, Vương Bác Thần bèn thử giao lưu.
Với thực lực của đối phương, muốn giết chết anh thật sự dễ như trở bàn tay.
Chỉ một huyễn cảnh thì suýt nữa khiến anh chết ở trong, nếu Tháp linh này thật sự ra tay, anh e là ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
“Thủ đoạn phong bế của tháp Trấn Ma này rõ ràng là thủ đoạn của đạo gia nước R, tại sao lại xuất hiện ở trong Phật Quốc?”
Tháp linh lắc đầu: “Không nhớ nữa, tôi thiếu hụt rất lớn, bây giờ chỉ có ba tầng, sáu tầng còn lại chỉ là tôi huyễn hóa ra. Tôi chỉ nhớ ở trong một trận đại chiến, tôi bị người ta đánh tan, trở thành dáng vẻ như bây giờ.”
Đại chiến?
Trong USB mà Dạ Anh Thư cho, có nhắc tới chiến trường chư thần, lẽ nào cái nó nói là cuộc chiến chư thần sao?