Khấu Thanh thản nhiên nói: “Trần lão cẩu, đồ đệ của ông không bằng ông thì ông đến đây báo thù?”
Trần Thạch bình tĩnh nói: “Bác sĩ Khấu, kỹ năng của đồ đệ tôi không bằng người khác, chuyện này tôi không có lời nào để nói. Nhưng đồ đệ của tôi thua ở… đó là do người sư phụ này đã không dạy bảo tốt, nếu như người ta đã đánh đến tận cửa, người làm sư phụ này còn không chịu ra mặt, thế thì sau này Bát Cực Môn chúng tôi còn có thể diện gì nữa?”
Bùi Đăng Khoa cười đùa: “Này cậu, chỉ cần bây giờ cậu nói một câu Đông y không bằng Tây y, tôi sẽ bảo vệ cho cậu, sao nào?”
Vương Bác Thần cũng không thèm để ý tới ông ta, anh nhìn về phía Trần lão cẩu, lạnh lùng nói: “Đã già rồi thì nên hưởng thụ niềm vui gia đình đi, ông không xứng làm đối thủ của tôi đâu.”
Lời này vừa mới nói ra, người Bát Cực Môn lập tức nổi giận, đồng loạt quát lớn: “Cậu nói cái gì?”
“Thật là lớn gan, lại dám nói chuyện với sư phụ của chúng ta như thế.”
“Hỗn láo, chẳng trách dám đánh Tôn sư huynh đến tàn phế.”
Bạch Lĩnh che mặt, cảm thấy trên mặt đau nhói từng trận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần võ tôn, ngài đã nghe rồi đó, cái tên này đang sỉ nhục ngài, ngài nhất định phải phế bỏ tứ chi của hắn ta, tôi muốn đích thân báo thù.”
Sắc mặt Trần Thạch lạnh lẽo: “Ông đang dạy tôi làm việc?”
Bạch Lĩnh giật nảy cả mình, vội vàng nói: “Không dám không dám.”
Đám người Hồ Vụ như đang xem kịch vui, chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Đánh nhanh đi, đừng có nói nhiều nữa, Trần lão cẩu, chẳng lẽ ông không biết nhân vật phản diện chết là bởi vì nói nhiều à? Lằng nhà lằng nhằng làm cái gì? Đại hội giao lưu y dược cũng không còn ý nghĩa nữa, tranh thủ thời gian đánh một trận đi.”
Những tên điên trong giới y học ngoại trừ y thuật ra thì bọn họ không quan tâm đến cái gì khác, mặc kệ người khác có đánh nhau đánh đầu rơi máu chảy, đối với bọn họ, đây đúng lúc có thêm một đối tượng nghiên cứu.
Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Sao các người lại có thể đổi trắng thay đen như thế, rõ ràng là đồ đệ của ông ra tay đánh chồng tôi trước, còn có Bạch Lĩnh nữa, tại sao con của ông bị đánh, trong lòng ông không biết rõ à? Ông vẫn còn chưa biết tại sao mình bị đánh ư? Bây giờ lại đến đây giả vờ ấm ức, có cảm thấy xấu hổ không hả!"
Vương Bác Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Triệu Thanh Hà: “Thanh Hà, nói lý với đám người này làm cái gì, như vậy là đang tự sỉ nhục mình đó.”
“Đúng đúng đúng, không biết phân biệt đúng sai, đánh nhanh lên đi, thực lực đứng đầu. Người nào mạnh hơn thì người đó thắng, đánh xong thì chúng tôi sẽ chữa trị cho các người, tốt nhất là đánh chết một người, chết xong thì liền hiến xác cho chúng tôi.”
Quỷ y Tả Sướng kích động nói, giống như là đã nhìn thấy một cái xác chết.
Ông ta làm bạn với thi thể trong thời gian dài, vì y thuật mà ông ta sắp biến mình thành một cái xác không hồn.
Ông ta của hiện tại nhìn giống như là một con quỷ.
Trần Thạch không để ý đến đám người này, ông ta nhìn Vương Bác Thần: “Tôi không phải là người không nói lý, cậu còn trẻ như vậy, nhưng mà lại có thể đánh bại đồ đệ của tôi, thực ra năng lực của cậu không tệ. Có thể có tu vi đại tông sư, đúng là chuyện không dễ dàng, chỉ cần bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, tự phế bỏ hai tay mình, tôi có thể nghĩ lại mà bỏ qua cho cậu một lần, thậm chí nếu như thái độ của cậu tốt thì tôi có thể nghĩ lại mà nhận cậu làm đồ đệ.”
Cái gì?
Trần võ tôn đã lâu không nhận đồ đệ, thế mà lại phá lệ muốn nhận thằng ranh này?
Không ít người nhìn về phía Vương Bác Thần.
Có người quát to: “Thằng nhóc kia, còn không mau quỳ xuống khấu tạ thiên ân đi, Trần võ tôn có thể nhận cậu làm đồ đệ, đó là may mắn mà tổ tiên nhà cậu có tu mười tám đời cũng không có.”
Bạch Lĩnh run rẩy, vội vàng nói: “Trần võ tôn, không được đâu, lời nói lúc nãy của tên ranh này hoàn toàn không tôn trọng ngài, cái này…"
“Sao?”
Trần Thạch phát ra giọng muỗi, Bạch Lĩnh hoảng sợ vội vàng không dám nói tiếp nữa, trong ánh mắt lại có thêm một tia gian trá tàn nhẫn.
Quyết không để Trần võ tôn nhận tên khốn này làm đồ đệ, nếu không thì sau này sao mình có thể báo thù.
“Nhận tôi làm đồ đệ?”
Biểu cảm trên mặt Vương Bác Thần như đang khiêu khích, anh bình tĩnh nói: “Ông cũng xứng à.”