"Đều chết cả rồi."
Tại dinh tổng thống.
Richard ngồi phịch xuống ghế rồi bàng hoàng nói.
Tất cả mọi người đều như bị rút hết sức lực, không ai đáp lời hắn ta.
Cái chết của Oak và Ovid khiến bọn họ có cảm giác như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Một người là người đứng đầu cục tình báo, một người là bộ trưởng bộ quốc phỏng, còn có cả năm vị chiến thần đỉnh cấp, thế mà đều bị Vương Bác Thần giết sạch.
Đây là một sự đả kích to lớn với bọn họ.
Hơn nữa, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, chuyện mà bọn họ phải đối mặt kế tiếp mới thực sự rắc rối.
Hôm nay chính là ngày nhục nhã nhất trong lịch sử đế quốc đứng đầu.
Chính phủ Stephen cũng trở thành chính phủ vô năng nhất trong lịch sử đế quốc.
Bọn họ đã đoán được rồi, sau này dù đám người bọn họ có cố gắng thế nào cũng bị gắn cái mác sỉ nhục đế quốc đệ nhất.
Kế tiếp còn có thể bùng nổ biểu tình.
Những người kia sẽ không quan tâm bọn họ có nỗi khổ hay không.
Đối thủ cạnh tranh của họ cũng sẽ mặc kệ bọn họ có bị ép hay không.
Chúng chỉ muốn bọn họ rớt đài.
"Đáng lẽ chúng ta không nên ra tay với người nhà của thần chủ nước R, rất không nên."
Có người lắc đầu.
Nhưng bây giờ nói mấy chuyện này còn ích lợi gì chứ?
Khi đó, ai mà ngờ rằng Vương Bác Thần sẽ điên tới mức này?
Sẽ bất chấp tất cả mà giết đến tận đây.
Sẽ giết tới mức họ trở tay không kịp như thế.
Đến bây giờ, bọn họ vẫn còn chưa rõ rốt cuộc tổ chức god đã gây ra sai lầm như thế nào mà bây giờ mọi chuyện lại kinh khủng như vậy.
Rốt cuộc là ai đã để lộ bí mật?
Tuy nhiên, họ đã truy cứu hết tất cả nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, nguyên nhân của việc này cũng chỉ bắt nguồn từ chuyện Vương Bác Thần đi đòi lại công bằng cho lão ngũ, tình cờ gặp được tên bạn trai người da đen của Phạm Lệ Hoa-vợ trước lão ngũ.
Sau đó, vì chuyện của con trai lão ngũ-Tiết Dương nên anh mới gặp được Trần Phong. Rồi Trần Phong lại phát hiện có người âm thầm điều tra Triệu Thanh Hà nên anh liền tóm được thành viên của tổ chức god.
Không ai có thể ngờ được rằng, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ Phạm Lệ Hoa.
"Các vị, bây giờ chúng ta nên nghĩ cách ứng phó với tình huống tiếp theo như thế nào đi. Bên Vương Bác Thần phái người của Thần Thiên Các tới đàm phán với chúng ta nên nhất định chúng sẽ đề ra điều kiện rất cao. Hơn nữa chắc chắn trong nước sẽ bùng nổ những cuộc biểu tình lớn. Rắc rối mới bắt đầu thôi"
Richard bất lực lắc đầu, nhất định phải có người đứng ra giải quyết cục diện này.
Bây giờ họ đã không thể trông cậy vào Stephen rồi.
Nhìn ông ta thôi đã biết tâm trạng của ông ta đã sụp đổ rồi.
"Ngài tổng thống, ngài có cao kiến gì không?"
Cuối cùng bọn họ vẫn hỏi Stephen, dù sao lúc này, ông ta vẫn là lão đại của họ.
Stephen tức giận chửi ầm lên: "Cao kiến, con mẹ nó tôi còn có thể có cao kiến gì? Bây giờ tôi đã trở thành tổng thống nhục nhã nhất trong lịch sử nước A rồi! Fuck! Đều do tên khốn Vương Bác Thần đó, đều do nước R chết tiệt đó. Nếu không phải vì bọn chúng không yên phận thì sao chúng ta lại bị ép đến bước đường này."
"Cao kiến, cao kiến, còn con mẹ nó mà cao kiến, bây giờ cái ghế của tôi còn giữ được hay không mới là vấn đề này!"
Richard khó chịu nói: "Ngài tổng thống, nhiệm kỳ của ngài vẫn chưa kết thúc, ngài cần phải chịu trách nhiệm với quốc gia này. Tôi đề nghị ngài hãy lập tức gọi điện cho quốc chủ nước R-Hàn Đỉnh để hạ sức ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất. Phải tranh thủ đàm phán với Hàn Đỉnh chứ quyết không thể cùng Thần Thiên Các thương lượng"
Tất cả mọi người đều gật đầu, Stephen cũng dần bình tĩnh lại.
Đàm phán với Hàn Đỉnh vẫn có thể tranh thủ vài thứ, chứ không như đàm phán với Vương Bác Thần, chỗ nào cũng bị cản trở.
Đặc biệt là việc đàm phán với Thần Thiên Các. Thần Thiên Các chỉ là một tổ chức của nước R, chỉ là bọn dưới trướng Vương Bác Thần.
Địa vị song phương không ngang hàng, đây đã là một sự sỉ nhục rồi.