Mục lục
Thần Chủ Ở Rể - Vương Bác Thần - Triệu Thanh Hà (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không . . . Không phải chứ? Anh Vương, anh đỉnh quá. Vị đại sư kia cũng nói như thế."

Bao Chức rùng mình sợ hãi, sau đó giơ ngón tay cái lên với Vương Bác Thần, thần bí nói: "Anh Vương, nói thật với anh, trước đây em ít nhất là 30 phút, nhưng từ đầu năm nay thì không được vậy nữa, lần nào cũng vậy, mỗi lần lâu nhất cũng chỉ mười lăm phút, quan trọng nhất là chỗ kia có xu hướng biến thành tăm xỉa răng.

"Anh Vương, anh đỉnh như vậy, có cách nào giúp em giải quyết không? Đàn ông mà chuyện đó không được thì thật sự mất mặt lắm."

Vương Bác Thần nhìn chằm chằm vào anh ta không lên tiếng.

Ninh Danh thầm nghĩ rằng, người trẻ tuổi thật biết khoe khoang, không thành thật chút nào.

Bao Chức ngượng ngùng cười, chán nản nói: "Đùa thôi, đùa thôi, lâu nhất của em là hai mươi phút . . . mười lăm . . . thôi, năm phút."

Vương Bác Thần nói: "Về kiêng gái gú một năm, ngoại trừ gia đình cậu, đừng liên lạc với những người phụ nữ khác, nếu không mạng nhỏ cậu sẽ khó giữ."

"Có hơi làm khó cho em á."

Bao Chức mặt như đưa đám, không được chơi trò chơi với mỹ nữ, còn khó chịu hơn là giết chết anh ta.

"Tiền của nhà họ Bao cả đời này em cũng không xài hết được, em đã theo đuổi tất cả mọi thứ trong đời, em không còn hy vọng nào khác trong cuộc đời này, em chỉ mong có thể ngủ thêm với vài cô gái, tiếp xúc được với những cô gái từ khắp nơi trên thế giới. Kiêng gái gú một năm chính là muốn lấy mạng già này của em đó."

Ninh Danh âm thầm gật đầu.

Muốn khỏe mạnh sống lâu, được hút thuốc, uống rượu, ăn đồ dầu mỡ, nằm một chỗ không hoạt động và kết bạn với những người khác giới.

Đây là những gì ông ta đã theo đuổi.

Tiếc là sau này ông ta đã bước lên con đường một đi không trở lại, bị ông sư phụ chết dẫm kia lừa luyện Đồng Tử Công, từ đó bước đi trên con đường tà đạo ngày càng xa, không thể quay trở lại nữa.

Vương Bác Thần lạnh lùng nói: "Muốn chết hay sống, tự cậu quyết định."

Bao Chức mặt như đưa đám, bây giờ anh ta tin rằng những gì Vương Bác Thần nói là sự thật.

"Vương Bác Thần là ai?"

Đúng lúc này, một nhóm thanh niên từ bên ngoài hung hãn xông vào, còn mang theo nhiều côn đồ.

"Cổ Minh Nguyên, cậu là cái đếch gì, tên của anh Vương của tôi là thứ cho cậu gọi à?"

Bao Chức bực tức, Vương Bác Thần bây giờ đã là đại ca của anh ta, không tôn trọng Vương Bác Thần, há chẳng phải là đạp anh ta xuống dưới chân sao sao?

Hơn nữa, anh ta đã ngứa mắt Cổ Minh Nguyên từ lâu, năm ngoái anh ta vừa mắt một ngôi sao nhỏ khá xinh đẹp, vốn chuẩn bị sẵn khung cảnh lãng mạn, nhưng lại bị tên chó Cổ Minh Nguyên dẫn người tới bắt đi.

Nếu không phải ông già dạy giỗ anh ta một trận, anh ta đã dẫn người đi đánh nhau.

Đối với tam thế tổ mà nói, cướp tiền cướp ba chẳng sao cả, nhưng nếu anh muốn cướp người phụ nữ của tôi, thì đó không phải là vấn đề không nể mặt tôi nữa, mà là anh mẹ nó muốn mạng của tôi!

"Bao ba giây, ông đây không có thời gian chơi với cậu, cút sang một bên."

Nói xong liền nhìn về phía Vương Bác Thần, đằng đằng sát khí nói: "Tên chó Vương Bác Thần là mày à, là mày dẫn người tới làm Nguyên Lễ ra nông nỗi này? Một nhà chú tao bị mày diệt đúng không? Con mẹ mày to gan đấy nhỉ? Còn dám tới. . ."

Bốp!

Không đợi anh ta nói xong, Vương Bác Thần đã tát vào mặt anh ta, khiến Cổ Minh Nguyên bật đi, đập vào tường.

"Cổ Hàn không dạy cậu cách ăn nói, thì tôi dạy."

Vương Bác Thần vẫn ngồi ở chỗ cũ, chỉ có Ninh Danh nhìn thấy bóng dáng Vương Bác Thần ra tay, trong mắt những người khác, Cổ Minh Nguyên bay đi trong không trung.

"Mẹ, dám đến nhà họ Cổ chúng tao giở thói ngang ngược, mẹ nó người giới võ đạo thì hay lắm à. Người giới võ đạo là có thể tuỳ tiện đánh người à?"

Một nam thanh niên khác chửi bới, nhưng không dám bước tới.

"Cút!"

Vương Bác Thần hừ một tiếng, uy áp lập tức tràn ra, thân thể đám người trẻ tuổi nhà họ Cổ sớm đã bị tửu sắc làm cho rỗng tuếch, cả người suy nhược đến mức không thể ngăn được uy áp của Vương Bác Thần.

Đột nhiên, hai chân của họ trở nên yếu ớt, tất cả đều quỳ ngay ngắn trên mặt đất.

Bao Chức chạy đến, đấm đá Cổ Minh Nguyên dữ dội, vừa chửi vừa đánh: "Mẹ mày làm mày trước mặt ai vậy? Không thèm nhìn xem anh Vương của tao là ai à, là người mày có thể khiêu khích sao? Đồ ngu, này thì năm ngoái mày cướp phụ nữ của ông."

"Còn dám kêu ông là Bao Ba Giây, cả nhà mày mới ba giây, ông rõ là ba mươi phút! Dám bôi nhọ ông, hôm nay là quả báo của này. Hôm nay có anh Vương của ông ở đây, xem xem mày còn kiêu ngạo kiểu gì. Trông cái bộ dạng này của mày. Còn có mặt mũi nói mình là công tử bột, đúng là bôi nhọ nghề nghiệp công tử bột mà!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK