Vương Bác Thần tức giận nói: “Khương Lạc Trần, ông đừng hối hận, mạng của ông còn là tôi cứu đó, lão già vong ân phụ nghĩa, đừng tưởng tôi không đánh ông.”
“Mẹ kiếp, chuyện chết tiệt hai ngày nay chưa làm xong, ông nội thì nhận không ít.”
Vương Bác Thần mắng mỏ rời đi, anh cũng chỉ chiếm chút tiện nghi ngoài miệng, thật sự không thể làm được gì Khương Lạc Trần.
Dù sao tính ra thì ông Khương thật sự là ông nội của anh.
Sau khi Vương Bác Thần rời đi, Khương Lạc Trần mới thầm thở phào, tình trạng vừa rồi của Vương Bác Thần rất không đúng, ông ta luôn lo lắng thằng nhóc này liệu có tẩu hỏa nhập ma không.
Vẫn may, khả năng tự kiểm soát của thằng nhóc này không tồi, tuy tâm trạng đè nén nhưng về tổng thể không có bao nhiêu ảnh hưởng.
Chỉ là khổ cho thằng nhóc này, vốn đã trải qua bi thảm, bây giờ lại biết sự thật, đổi lại là người khác, tất nhiên không chịu nổi loại đả kích này.
Cho dù là Khương Lạc Trần ông ta cũng không chấp nhận nổi loại chuyện này.
Năm đó sư phụ mất tích, sau khi biết được một vài tin tức, ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng, chìm đắm suốt 20 năm!
Điểm mà ông ta khâm phục thằng nhóc này nhất chính là bất luận trải qua bao nhiêu khó khăn dày vò, bất luận đối mặt với khó khăn tuyệt cảnh như nào, thằng nhóc này đều có thể kiên trì với mình.
Sự bền bỉ trên người thằng nhóc này mới là thứ quý giá nhất.
Vừa rồi ông ta rõ ràng cảm nhận được cảm xúc tuyệt vọng của Vương Bác Thần. Nhưng sau đó trong mắt Vương Bác Thần trào ra một cỗ lửa giận, đó là lửa giận muốn đi tới tận cùng của mọi thứ.
“Thằng nhóc này… Haizz, khổ cho cậu rồi. Chỉ cần cậu không từ bỏ thì Khương Lạc Trần tôi cho dù bồi cả cái mạng già này vào, cũng đi cùng cậu tới cuối con đường này.”
Sau đó, Khương Lạc Trần lại tự lẩm bẩm nói: “Thằng nhóc này vậy mà có chút xem thường Khương Lạc Trần mình, đợi mình bạo phát sẽ dọa chết cái thằng cháu như cậu ta. Siêu Phàm Cảnh tu luyện 4 năm, bà nội nó chứ, thằng nhóc này còn là con người ư? Cho dù sư phụ của mình năm đó, cũng không khoa trương như vậy? Dị huyết của nhà họ Vương thật sự có hiệu quả tốt vậy ư? Mình sao không tin nhỉ? Thằng nhóc này chắc chắn có chuyện gì giấu mình.”
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Khương Lạc Trần sáng lên.
Ông ta nảy sinh hứng thú rất lớn về những gì Vương Bác Thần trải qua trong mấy năm nay.
Ông ta rất muốn biết, những năm nay Vương Bác Thần rốt cuộc đã có kỳ ngộ gì, vậy mà có thể trong 4 năm ngắn ngủi thì trở thành cường giả Siêu Phàm Cảnh!
Bên ngoài, Vương Bác Thần thấp giọng nói với Tiền Tiền: “Tiền Tiền? Những ngày này ông Khương có phải có chút không đúng không?”
Tiền Tiền mặt mày đờ đẫn: “Không có đâu?”
Vương Bác Thần nói một cách thần bí: “Vừa rồi ông Khương nói với tôi, công năng của phương diện đó của ông ấy lại quay về rồi, ông ấy muốn tìm một người phụ nữ để sinh con, để lại dòng giống cho mình.”
“Hả?”
Tiền Tiền bị dọa giật mình, sửng sốt thốt lên.
Vương Bác Thần liếc nhìn ông ta: “Sửng sốt cái gì? Rất kỳ lạ sao? Người già rồi thì muốn để lại dòng giống cho mình, huống chi bây giờ các phương diện kỹ năng của cơ thể ông Khương có thể đã khôi phục, có tâm tư ở phương diện này cũng bình thường. Chuyện này bản thân ông biết là được, âm thầm giúp ông Khương, tình yêu tuổi xế chiều, rất bình thường.”
“Cậu Vương, cậu không lừa tôi chứ?”
Tiền Tiền nhỏ giọng nói.
Vương Bác Thần vỗ một cái vào gáy của ông ta, nói: “Với thân phận của tôi sẽ phải bịa ra loại chuyện này sao? Ông là cảnh vệ của lão soái, vậy mà ngay cả tâm tư của lão soái cũng không rõ, xem ra ông không muốn làm nữa.”
Tiền Tiền vội vàng nói: “Cậu Vương cậu đừng tức giận, tôi nhớ rồi, tôi giúp lão soái một chút. Chỉ là không ngờ lão soái vậy mà cũng động tâm tư với phụ nữ, ngài ấy trước kia luôn dạy tôi rằng, phụ nữ sẽ chỉ ảnh hưởng tới tốc độ rút đao của ngài ấy, hơn nữa kêu tôi cũng đừng tìm.”
Vương Bác Thần nói với vẻ mặt cổ quái: “Vậy nên đây là nguyên nhân ông độc thân?”
Tiền Tiền quẫn bách nói: “Tôi cảm thấy lão soái nói khá đúng, tôi có thể đột phá đến cảnh giới của Võ Hoàng nhất tinh như bây giờ, đó là vì luôn duy trì thân thể đồng tử, không tìm phụ nữ. Phụ nữ đều là phiền phức, tôi nhìn thấy thì đau đầu.”
Vương Bác Thần vỗ vai của Tiền Tiền cười nói: “Ông Khương độc thân 80 mấy năm, trong lòng ông ấy sớm đã biến thái rồi. Ông đừng học theo ông ấy, niềm vui của phụ nữ ông không tưởng tượng được đâu. Ngay cả ông Khương cũng đã động lòng thì ông đừng kiên trì nữa, còn kiên trì nữa, vết chai trên tay ông cũng sắp dày ba tấc rồi, cứ dùng tay mãi cũng không phải là cách.”
Tiền Tiền: “…”