Sắc mặt của Vương Bác Thần thay đổi, anh như bị sét đánh, anh là người luôn không lộ rõ buồn vui, lúc này lại đột nhiên thất thố.
Dao Dao bị người đưa đi.
Ảnh vệ bảo vệ Dao Dao đều đã bị giết chết.
Ngay cả đội trưởng Tô Thiệu cũng bị thương nặng.
Một nhóm nhỏ có khoảng bốn ảnh vệ.
Thế mà bây giờ lại chết hết.
Là ai lại có lá gan như thế, dám ra tay với ảnh vệ?
Nhưng bây giờ, Vương Bác Thần không có thời gian suy nghĩ nhiều như thế, tin tức này thật sự rất chấn động.
Vương Bác Thần bỗng nhiên lại biến sắc, hành động thô lỗ hơn bình thường đã hù dọa Trần Ngọc, Triệu Thanh Hà và Lan Tầm.
“Bác Thần, sao vậy?”
Triệu Thanh Hà không khỏi lo lắng, có thể khiến Vương Bác Thần thô lỗ như thế, thậm chí còn phải nói là hốt hoảng, chắc chắn không phải là chuyện bình thường.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”
Trần Ngọc vội vàng hỏi.
Nhìn vợ và mẹ vợ lo lắng hỏi thăm, trong lòng Vương Bác Thần nhói lên, trái tim hung hăng co rút, dường như bị người khác đâm một dao.
Nhưng anh không thể khiến hai người lo lắng, càng không thể để hai người chịu đựng đả kích về chuyện Dao Dao bị người khác bắt đi.
Huống hồ gì, bây giờ còn chưa biết là ai đã bắt Dao Dao đi.
Não bộ Vương Bác Thần choáng váng, sau khi thần trí quay lại, anh miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, an ủi mọi người: “Không có chuyện gì đâu, để con đi đón Dao Dao. À, tối nay con muốn dẫn Dao Dao ra ngoài tụ tập với mấy người chiến hữu, mẹ, Thanh Hà, mọi người không cần phải chờ con.”
Nói xong, Vương Bác Thần như chạy trốn mà rời khỏi nhà.
Không hiểu sao trong lòng Triệu Thanh Hà cảm thấy sốt ruột, cô nhíu mày, cứ cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, nhưng mà cô cũng không suy nghĩ gì nhiều.
“Sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?”
Trần Ngọc thì thầm một câu, đừng nói là Triệu Thanh Hà, ngay cả bà cũng cảm thấy chắc chắn là Vương Bác Thần có chuyện gì đó đang giấu diếm.
Nếu không thì tại sao bình thường Vương Bác Thần là một người khá thờ ơ, vậy mà bây giờ lại thất thố như vậy.
Mà lúc này, sau khi Vương Bác Thần ra khỏi nhà thì ở bên ngoài đã có một chiếc xe việt dã chờ anh.
Canh Phong vừa lái xe, vừa tự trách: “Thần chủ, đây là lỗi của chúng tôi.”
Vương Bác Thần lạnh lùng lắc đầu: “Chuyện này không liên quan đến các người, bọn họ là muốn nhằm vào tôi, tình huống của Tô Thiệu như thế nào?”
Canh Phong lau nước mắt: “Anh ta vừa mới dứt hơi thở cuối cùng, anh ta nói đối phương có hai người, rất mạnh, ngay cả cơ hội đánh trả mà bọn họ cũng không có. Mà trước đó Tô Thiệu vừa mới đột phá vào võ tôn không lâu, thực lực của đối phương ít nhất là cấp bậc chiến tướng (võ tông).”
Võ giả, võ sư, tông sư, đại tông sư, võ tôn, võ tông (chiến tướng), võ vương (chiến vương), võ hoàng (chiến thần), đây là cấp bậc về năng lực võ đạo do giới đương kim võ đạo phân chia.
Mỗi một cấp bậc đều có sự chênh lệch vô cùng lớn.
Tô Thiệu là tiểu đội trưởng ảnh vệ, có thực lực cấp bậc võ tôn, vậy mà lại có thể bị người khác giết dễ và trở bàn tay.
Ảnh vệ do Vương Bác Thần tự tay huấn luyện, thực lực của mỗi người đều từ tông sư trở lên.
Là lính đặc chủng trong lính đặc chủng, binh vương trong binh vương.
Nhưng hôm nay lại bị giết chết toàn bộ.
Thậm chí còn không có cơ hội phản kháng.
Cấp bậc của đối phương thấp nhất là chiến tướng (võ tông).
“Còn có manh mối gì nữa không?”
Vương Bác Thần lòng đau như cắt, những người đó đều là người mà anh đã lựa chọn, mỗi một người đều là hảo hán từng vào sinh ra tử.
Trên chiến trường cửu tử nhất sinh, bọn họ có thể sống sót, bây giờ lại bị người khác giết chết ở nước R.
Làm sao Vương Bác Thần có thể không đau lòng được chứ.
Quan trọng là đối phương còn bắt Dao Dao đi.
Vương Bác Thần thật sự không nghĩ ra một đứa nhỏ chưa đến bốn tuổi, rốt cuộc là đã đắc tội với ai.
Đối phương là nhằm vào anh, nhưng đối phương lại không dám đối mặt với anh, bèn dùng thủ đoạn hèn hạ ra tay với một đứa con nít.
Hoàn toàn nổi điên!
“An táng mọi người Tô Thiệu, chu cấp cho người nhà bọn họ.”
“Phát động thông báo trên toàn hệ thống, lập tức điều tra hai tên cặn bã đó cho tôi, điều tra kẻ chủ mưu đứng phía sau. Cho dù là ai, tôi cũng sẽ khiến cho bọn họ chết không có chỗ chôn!”