Trời sập rồi, trời sập rồi!
Thế mà cậu Tống lại bị đánh!
Đây là chuyện lần đầu họ thấy.
Cả Ma Đô này, thậm chí là năm tỉnh của cả Giang Nam Đạo cũng không ai dám động đến một ngón tay của cậu Tống.
Chẳng lẽ những người trên đó không biết những việc cậu Tống đã làm ư?
Không, họ biết hết.
Nhưng họ vẫn chọn cách làm ngơ, chỉ vì không muốn đắc tội nhà họ Tống!
Bởi vì nhà họ Tống quá có quyền thế, nếu động đến nhà họ thì núi lửa sẽ phun trào, toàn bộ Ma Đô, toàn bộ năm tỉnh của Giang Nam Đạo đều sẽ chấn động!
Vì vậy cho dù cậu Tống có gây ra hoạ lớn đến mấy cũng chẳng ai quan tâm, đều sẽ nhanh chóng bi nhà họ Tống dẹp yên.
Nhưng bây giờ cậu Tống lại bị một kẻ vô dụng ở rể sai người đánh!
Còn bị đánh ngã sõng soài dưới đất nữa!
Người này phải to gan nhường nào cơ chứ?
“Đồ vô dụng, mày dám đánh cậu Tống, màu đang tìm cái chết đấy!”
“Cậu Tống chỉ muốn chơi vợ mày thôi mà mày lại dám đánh cậu Tống ngã xuống đất, cho dù hôm nay mày có quỳ xuống cầu xin thì cũng không có tác dụng gì đâu. Không chỉ mày chết mà cả nhà mày cũng sẽ gặp hoạ đấy!”
“Đồ vô dụng, mày có biết mình đang làm gì không? Dám đánh cậu Tống, mày có gánh nổi trách nhiệm này không? Tất cả phụ nữ trong gia đình mày đều sẽ trở thành đồ chơi cho đàn ông, tất cả đàn ông đều sẽ chết hết!”
Nhất thời, cảnh Tống Nguyên Lễ bị đánh như gáo nước lạnh dội vào chảo dầu sôi khiến đám đông kích động hăm hở, gào thét chửi bới.
Nhưng không có ai dám tiến lên ngăn cản.
Bọn họ không ngốc, nếu Vương Bác Thần đã có thể vào được đây, nói lên rằng người bên ngoài không ngăn cản, nếu tiến lên ra tay thì tức là tự tìm cái chết.
Vì vậy bọn họ chỉ lên tiếng chỉ trích chứ không dám bước tới.
“Mẹ kiếp!”
Tống Nguyên Lễ chật vật đứng dậy từ dưới đất, một tay đỡ vai, khuôn mặt đau đớn vặn vẹo.
Cú đạp của Nhạc Ẩn Long khiến anh ta gãy luôn xương vai.
“Mày dám đánh Tống Nguyên Lễ tao!”
“Con mẹ nó!”
“Đúng là tự tìm cái chết!”
“Tống Nguyên Lễ tao lớn đến ngần này chưa có ai dám động vào một ngón tay tao bao giờ!”
Vương Bác Thần nhẹ giọng nói: “Vậy sao? Thế để tôi chạm vào thử.”
Anh nói xong, Nhạc Ẩn Long cầm bàn tay còn lại của Tống Nguyên Lễ lên rồi bẻ.
Rắc!
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên khiến da đầu người ta tê dại.
Đám con ông cháu cha có mặt sợ hãi tái mặt, đám con gái thì hét lên thất thanh.
“A…”
Tống Nguyên Lễ đau quá hét lên thảm thiết.
“Ai dám gây chuyện trên địa bàn của tôi?”
Đúng lúc này, một giọng nói đằng đằng sát khí từ bên ngoài vọng lại, một người đàn ông trung niên mặc trang phục cổ đưa người đi vào, nhìn thấy cảnh này thì giật thót, vội vàng nói: “Cậu Tống, chuyện gì thế này?”
“Ông Kim, giết chết bọn chúng cho tôi!”
Tống Nguyên Lễ đau đến mức giọng nói cũng thay đổi.
“Ông Kim, chính là hai tên khốn này đánh cậu Tống bị thương.”
“Ông Kim, ông mau xử bọn chúng đi, nếu không ông cũng khó mà ân nói.”
Những người bên cạnh nhao nhao lên tiếng, tất cả đều chỉ vào Vương Bác Thần.
“Cậu Tống yên tâm, tôi nhất định sẽ trút giận cho cậu!”
Ông Kim cũng là người có tiếng trong giới ở Ma Đô, gia thế không tầm thường, nhưng so với nhà họ Tống thì vẫn còn kém xa.
“Mẹ kiếp, là mày đánh cậu Tống bị thương à? Người đâu, đánh chúng tàn phế cho tôi, rồi giao cho cậu Tống xử lý!”
Ông Kim âm trầm nói, Tống Nguyên Lễ xảy ra chuyện trên địa bàn của ông ta, chắc chắn nhà họ Tống sẽ truy cứu trách nhiệm của ông ta.
Ông ta buộc phải đứng ra bày tỏ thái độ, chỉ cần lần này ông ta thể hiện tốt, chưa biết chừng còn có thể lôi kéo được quan hệ với nhà họ Tống.
Đây là một cơ hội!
“Ông chắc chắn muốn ra mặt thay anh ta chứ?”
Vương Bác Thần lạnh nhạt nhìn ông Kim.