Mục lục
Thần Chủ Ở Rể - Vương Bác Thần - Triệu Thanh Hà (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ai nói ông ta chết rồi?”

Giọng nói đầy trào phúng của Vương Bác Thần khiến 5 vị chiến thần đỉnh cấp của nước A sững người.

Có ý gì?

Lẽ nào chưa chết?

Không thể chưa chết được!

Bọn họ là đợi Blank chết rồi mới đi ra!

Vừa rồi ở trong tối, bọn họ nhìn thấy rõ ràng, Blank đã chết hẳn rồi.

Lời này của Vương Bác Thần lại biểu đạt cái gì?

Đừng nói 5 người bọn họ, ngay cả Kiều Thanh Phong cũng đơ.

Lẽ nào lão già đó chưa chết?

Lão già đó là một người bình thường, không thể chặn được đạn.

Anh ta cũng nhìn Vương Bác Thần đầy nghi hoặc.

Chỉ thấy trong tay Vương Bác Thần, một viên đạn rơi xuống đất.

Chuyện gì vậy?!!!

Tất cả mọi người đều sững người.

Sao viên đạn lại ở trong tay Vương Bác Thần?

Sắc mặt của 5 vị chiến thần đỉnh cấp nước A thay đổi, kinh sợ nhìn Vương Bác Thần, giống như thấy ma.

Bọn họ vừa rồi cách Blank không quá 100m, với thị lực của bọn họ, khoảng cách này, trên đất có 1 con kiến, bọn họ cũng có thể nhìn rõ có mấy chân.

Nhưng bọn họ không nhìn thấy Vương Bác Thần ra tay vào lúc nào!

Ngay cả Kiều Thanh Phong đứng ở bên cạnh Vương Bác Thần đều không phát hiện!

Đột nhiên một người trong đó cười lạnh nói: “Vương Bác Thần, cậu muốn dùng loại thủ đoạn này để lừa chúng tôi đúng không? Cái chết của Blank không liên quan với chúng tôi, ông ta là cậu ép chết”

Lời này vừa dứt, sắc mặt của 4 người còn lại lại thay đổi, người nói chuyện đó lập tức ý thức được điều không đúng, im miệng ngay lập tức.

“Các người không hề biết gì về thực lực.

Vương Bác Thần mỉa mai nhìn 5 người đó, vừa rồi anh ra tay trong nháy mắt, khống chế Blank.

Mà lỗ máu đó cũng chỉ là vết thương ngoài da do anh cố ý tạo ra, là để lừa mấy người này.

Nói xong, Vương Bác Thần búng tay một cái, cơ thể của Blank động đậy, sau đó từ trên đất bò dậy, mờ mịt nhìn mọi chuyện.

Tất cả mọi người đều ngây người.

Blank lại sống rồi.

Không.

Ông ta thật sự chưa chết!

“Thật là một đám ngu xuẩn, nếu các người mới tới, vậy các người sao lại biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Trong ánh mắt của Vương Bác Thần tỏa ra một tia khát máu, giọng điệu lạnh lùng: “Huống chi, các người cảm thấy bây giờ, tất cả chuyện này quan trọng không?”

Sắc mặt của 5 chiến thần đỉnh cấp nước A đó thay đổi, lập tức mặt không còn sắc hồng.

Tất cả mọi chuyện vừa rồi, nếu bị lợi dụng thì sẽ gây ra biểu tình dân chúng của nước A.

Sẽ gây ra uy hiếp rất lớn đối với lần tái đắc cử tiếp theo của tổng thống.

Điều quan trọng hơn là Vương Bác Thần rõ ràng là cố ý đợi bọn họ xuất hiện.

Nếu 5 người bọn họ không xuất hiện cùng lúc, cộng thêm bọn họ ẩn nấp ở trong tối, vậy thì Vương Bác Thần cho dù muốn ra tay, cũng rất khó trong thời gian ngắn ra tay cùng lúc với 5 người bọn họ.

Cho dù không địch lại Vương Bác Thần, muốn chạy trốn cũng không có vấn đề gì.

Bây giờ phiền phức rồi.

5 người bọn họ xuất hiện cùng lúc, còn ở khoảng cách gần như vậy, tạo ra cho Vương Bác Thần cơ hội ra tay tốt nhất!

Chạy trốn!

Trong đầu của 5 người này chỉ còn lại một suy nghĩ như vậy.

Tất cả mọi người đều đánh giá thấp Vương Bác Thần.

Có thể động tay động chân với Blank ở dưới mí mắt của bọn họ, mà không bị bọn họ phát hiện, điều này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi bọn họ có thể ứng phó.

“Muộn rồi!”

Vương Bác Thần cười lạnh, nhanh chóng ra tay, cách không đánh một quyền, nắm đấm khổng lồ giống như kèm theo lực lượng sơn hà, một cú đấm này vô cùng nặng, lực lượng cuồn cuộn.

Giống như núi nứt đất lở, biển dậy sóng, trong nháy mắt bao trùm 5 vị chiến thần đỉnh cấp của nước A.

Giống như bao trùm trời đất, một quyền đánh xuống.

Dưới một quyền này, 5 vị chiến thần đỉnh cấp của nước A nhanh chóng cảm nhận được một tia thất vọng.

Bọn họ ở trên bảng chiến thần thế giới, cũng có thứ hạng cao.

Nhưng đối mặt với một quyền này, vậy mà có loại cảm giác bất lực.

Giống như tới từ bốn phương tám hướng, không thể chạy được, không thể tránh được!

Giống như rơi vào trong núi lớn, nhìn khắp nơi đều là núi cao.

Lại giống như ở trong biển lớn, sóng biển bạt ngàn, chỉ có thể chảy theo dòng.

“Thanh Phong, nhìn thấy rồi chứ? Đây chính là bá đạo, đây là đại khí!”

Kiều Thanh Phong đã nhìn ngây ra.

Chênh lệch giữa anh ta và thần chủ, bây giờ trở nên lớn vậy rồi sao?

Trước đây cảm thấy anh ta còn có hy vọng đuổi kịp, còn có thể nhìn thấy bóng lưng của thần chủ.

Bây giờ ngay cả bóng lưng cũng không nhìn thấy rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK