Vương Kinh Hồng cũng đã quỳ!
Trong lòng đám người Bắc Vinh Long đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào, đã nhìn thấy kết cục thê thảm của mình!
Lúc này, đúng là gặp nguy rồi.
Nhà họ Vương đưa Lão Soái ra, lại không ngờ rằng, đây là cái tát đau điếng, lại còn đến từ chính Lão Soái!
Vương Kinh Hồng chính là con trai ruột của Vương lão chiến thần, ai dám đối với ông ta như thế? Ai có tư cách ra tay với ông ta?
Không thấy rằng đến cuối cùng ngay cả quốc chủ Hàn Đỉnh ông ta cũng chẳng nể nang gì sao?
Nhưng hiện tại Lão Soái tự mình ra tay, một cái tát này tát cho Vương Kinh Hồng từ thiên đường rơi xuống địa ngục,
Cũng chỉ có Lão Soái, mới có thể khiến cho nhà họ Vương đến rắm cũng không dám đánh!
Thần sắc Vương Kinh Hồng phức tạp nhìn Vương Bác Thần, giờ phút này trong mắt ông ta chỉ còn lại hối hận.
Nếu năm đó mình không ra quyết định mù quáng kia, nếu năm đó mình không đuổi mẹ con họ đi, sau đó nếu mình kịp tìm Vương Bác Thần trở về, vậy tất cả những vinh dự của Vương Bác Thần, đều là của nhà họ Vương!
Một nhà họ Vương có ba chiến thần, một vị là chiến thần đời đầu của nước R, một vị là chiến thần mạnh nhất đời thứ hai của nước R, một vị là chiến thần chi chủ!
Nhà họ Vương như vậy, có gia tộc nào có thể sánh được chứ?
Nhưng bây giờ thì sao?
Một chiến thần chi chủ chói mắt như vậy, lại cứ như vậy bị nhà họ Vương ép thành kẻ thù!
Không những thế, bọn họ như còn sợ phạm tội không sợ chết, hết lần này đến lần khác tìm đường chết, hết lần này đến lần khác làm Vương Bác Thần tổn thương.
Vương Kinh Hồng tự tát mình hai cái thật mạnh, thê thảm nói: "Sư ca, tôi sai rồi!"
"Thần chủ, việc năm đó, là tôi sai rồi, là nhà họ Vương sai rồi! Tôi tình nguyện gánh hết mọi tội lỗi, tôi chỉ mong quan tài của mẹ ngài Lý Kì có thể nhập táng vào phần một tổ tiên của nhà họ Vương, nhà họ Vương chúng tôi nguyện lập bia trường sinh cho mẹ ngài. Mọi người của nhà họ Vương, nguyện mặc áo tang để chuộc lại lỗi lầm."
Đám người Bắc Vinh Long trong lòng khó hiểu, vô cùng chua sót.
Bọn họ luôn cố gắng nịnh nọt nhà họ Vương cao cao tại thượng kia, giờ phút này lại bị Vương Bác Thần, người bị nhà họ Vương hắt hủi, dẫm đạp dưới chân!
Nhà họ Vương vô cùng cao ngạo kia, bây giờ thấp hèn ngẩng đầu lên, quỳ xuống cầu xin Vương Bác Thần tha thứ!
Mà bọn họ trước đó, cứ trái một câu nhà họ Vương, phải một câu nhà họ Vương, vì muốn nịnh bợ nhà họ Vương, còn ra tay với thần chủ!
Thật là nực cười!
Ngay cả nhà họ Vương, cũng bị Vương Bác Thần dẫm dưới chân!
Bọn họ ngay cả tư cách để Vương Bác Thần dẫm cũng không có!
Khó trách, Vương Bác Thần vẫn luôn chẳng thèm liếc bọn họ, thì ra bọn họ căn bản chẳng có tư cách, là bọn họ không xứng!
Nhưng bọn họ, lại không biết sống chết cứ liên tiếp đâm lên…
"Thần chủ vốn không định để ý tới chúng ta, là chính chúng ta tìm đường chết…"
Trong lòng Bắc Thanh Long và Trình Lâm, chỉ còn lại ý nghĩ như vậy, vô cùng đau xót.
Ý đồ của nhà họ Vương là muốn sửa lại sai lầm này, thần chủ sẽ tha thứ cho nhà họ Vương sao?
Vương Hạo nửa chết nửa há miệng thở dốc đi ra, muốn nói gì đó, nhưng ông ta bị Vương Bác Thần đánh cho một cái nửa chết nửa sống, ngay cả một câu cũng chẳng cất lên được.
Nhưng những tự trách, áy náy, nước mắt rơi từ khóe mắt ông ta thì đều có thể thấy được.
Vương Hạo ông ta hối hận rồi!
Nhưng hiện giờ hối hận thì hình như chậm mất rồi.
Người nhà họ Vương không ai dám lên tiếng, ông lão nhà họ Vương quỳ trên mặt đất, chờ Vương Bác Thần đáp lại.
Lão Soái cũng trông mong nhìn Vương Bác Thần, nếu trước đó ông ta không ra lệnh ra tay với Vương Bác Thần, vậy thì ông ta có thể khuyên nhủ một chút.
Nhưng Vương Bác Thần cứu mạng ông ta, ông ta lại suýt chút nữa lấy oán trả ơn, khiến cho ông ta rất xấu hổ, không có cách nào mở miệng.
Mà hai người Nguyễn Văn Việt và Quách Đỉnh, Hàn Đỉnh không mở miệng, bọn họ cũng không mở miệng.
Hiện tại người duy nhất có tư cách khuyên nhủ Vương Bác Thần, chỉ còn lại quốc chủ Hàn Đỉnh.
Nhưng Hàn Đỉnh không mở miệng, nên cũng chẳng ai có cách gì.
Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Vương quỳ dưới đất, tất cả thù hận, tất cả cảm xúc, tất cả phẫn nộ và không cam lòng, cuối cùng chỉ gom lại thành một câu: "Nhà họ Vương các người, không xứng quỳ trước mẹ tôi!"