“Bác Thần, sau này anh đừng tuỳ tiện sử dụng thân phận thế thân của Thần chủ nữa, nếu để lộ thì sẽ rất phiền phức.”
Triệu Thanh Hà lo lắng nói.
Nếu là một người phụ nữ bình thường, lúc này chắc chắn sẽ muốn mọi người trong thiên hạ biết chồng mình là thế thân của Thần chủ!
Chỉ mong lợi dụng thân phận này để vơ vét nhiều tiền hơn.
Nhưng Triệu Thanh Hà thì khác, cô cũng thiếu tiền, nhưng cô càng quan tâm đến sự an toàn của Vương Bác Thần hơn.
Thần chủ là ai? Thế thân của anh ta dễ làm chắc?
Có thể trở thành thế thân của Thần chủ thì phải chịu đựng biết bao khổ sở, phải chịu rất nhiều khổ cực mới đạt được yêu cầu này.
Nghĩ đến chuyện này, Triệu Thanh Hà lại thấy xót xa.
“Còn nữa, có thể nói với Thần chủ rằng chúng ta không làm thế thân nữa được không? Em thật sự sợ một ngày nào đó phải đưa mẹ em và Dao Dao đi nhận tro cốt của anh, trở thành người nhà liệt sĩ.”
Nói xong nước mắt Triệu Thanh Hà tuôn rơi.
Anh hùng, đương nhiên được vinh quang.
Nhưng người nhà của anh hùng lại phải chịu rất nhiều đớn đau và sinh ly tử biệt.
Vương Bác Thần hoảng loạn lau nước mắt cho Triệu Thanh Hà, dịu giọng nói: “Đừng lo, anh sẽ không có chuyện gì đâu. Khi thực sự nguy hiểm cũng không cần tới anh, anh chỉ diễn kịch thôi.”
Đương nhiên Triệu Thanh Hà không tin lời này.
Nhưng cô biết vinh dự của một người lính.
Cô chỉ có thể ôm chặt lấy Vương Bác Thần.
Ở nơi khác, sau khi Bạch Lĩnh ra khỏi nhà họ Trần thì vội vàng đi tìm Trần Thạch.
Bởi vì đi xin lỗi Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà là cơ hội mà Trần Thạch cho ông ta. Nếu Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà không chấp nhận thì Trần Thạch sẽ không chút do dự tiêu diệt nhà họ Bạch!
“Trần Võ Tôn, cậu Vương và cô Vương đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.”
Bạch Lĩnh nhỏ giọng nói, thở mạnh cũng không dám.
Trần Thạch tát vào mặt Bạch Lĩnh, nói: “Nếu cậu Vương đã tha thứ cho ông thì tôi sẽ tha cho nhà họ Bạch của ông một mạng.”
Bạch Lĩnh cảm kích rơi lệ: “Cảm ơn Trần Võ Tôn, cảm ơn Trần Võ Tôn.”
Trần Thạch chế nhạo: “Người ông nên cảm ơn là cậu Vương! Cút!”
Bạch Lĩnh nào dám ở lại, vội vàng lật đật rời đi.
Trần Thạch lau mồ hôi lạnh trên trán, đằng đằng sát khí nói: “Nghiệt đồ Tôn Thế dám ra tay với Thiên Quân, giết chết hắn!”
“Vâng.”
Một giọng nói vang lên từ bóng tối sau lưng ông ta.
Trần Thạch thầm thở dài, trong lòng cảm thấy khá may mắn.
May mà mình nhận ra nhẫn của Thiên Quân, nếu không bản thân chết thế nào cũng không biết.
Trong Thiên Tuyệt, chỉ người được Thiên Quân đời trước công nhận và truyền thừa thì mới có thể trở thành chủ của Thiên Tuyệt đời mới.
Mà chiếc nhẫn trên tay Vương Bác Thần chính là biểu tượng cho thân phận của Thiên Quân.
Nhẫn Thiên Quân là bảo vật có linh tính, chỉ khi có được truyền thừa và công nhận của Thiên Quân đời trước thì mới có thể khiến nhẫn Thiên Quân nhận chủ. Nếu không dù thế nào cũng không thể đeo được nhẫn Thiên Quân lên tay.
Đồng thời, sau khi trở thành chủ của Thiên Tuyệt, chỉ khi chết mới có thể tháo nhẫn Thiên Quân xuống.
Vì vậy khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Vương Bác Thần lần đầu tiên, Trần Thạch đã biết anh chính là Thiên Quân đời mới của Thiên Tuyệt!
Là chủ của ông ta!
Nhưng Vương Bác Thần lại không quen biết bất kỳ ai trong Thiên Tuyệt.
Ông cụ ra đi đột ngột, chưa kịp nói cho anh công dụng của chiếc nhẫn này thì đã chết, vậy nên Trần Thạch nhượng bộ, Vương Bác Thần còn tưởng ông ta nhận ra thân phận Thần chủ của mình, vì thế không để bụng.
“Bác Thần, anh phải đến cuộc hẹn năm ngày của điện Huyền Hồ sao?”
Triệu Thanh Hà muốn ngăn Vương Bác Thần đến tỷ thí với những kẻ điên của Liên minh Y tế.
Đến bản thân Vương Bác Thần cũng đã nói cơ hội thắng không lớn, Triệu Thanh Hà càng không tin anh có thể thắng.
Vương Bác Thần nở nụ cười bất đắc dĩ: “Bắt buộc phải đi, anh đã đồng ý với sư phụ anh thì phải giúp ông ấy giải quyết chuyện này. Nếu không ông cụ sẽ chết không nhắm mắt.”
Triệu Thanh Hà cau mày: “Hay là anh đi xin phép Thần chủ xem có thể bảo Thần chủ ra mặt trấn áp cục diện không? Như vậy đám người của Liên minh Y học sẽ không dám làm loạn nữa.”
Vương Bác Thần cười bảo: “Không cần, anh có cách của anh. Hơn nữa, nếu lần này thắng, em muốn kinh doanh dược phẩm sẽ không có gì ngăn cản nữa.”
Khi hai người đang nói thì một người giúp việc của nhà họ Trần đi vào nói: “Ông chủ Bao muốn gặp hai người ạ.”
“Ông chủ Bao nào?”
Triệu Thanh Hà ngỡ ngàng, cô vừa mới đến, không quen biết ai ở đây.
“Là ông chủ Bao-Bao Đình Cẩn người đứng đầu về dược thương của Giang Nam Đạo.”
“Sao ông ấy lại tới đây? Chúng ta mau đi xem xem.”
Triệu Thanh Hà hết sức ngạc nhiên, Bao Đình Cẩn là người đứng đầu về dược thương Giang Nam Đạo, nhưng chúng ta không qua lại gì với ông ta, sao ông ta lại tới đây?”