Trong lòng Trần Quốc Vinh rất phức tạp, nhất thời dâng lên vô số cảm xúc.
Còn gì bi kịch hơn nhìn người thân hại nhau?
"Cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy hai người nữa! Cút ra khỏi Ma Đô cho tôi!"
Trần Quốc Vinh cuối cùng vẫn không nỡ ra tay, ông ta chung quy vẫn mềm lòng.
Ông ta nhớ tới cảnh tượng khi Trần Hương Lan còn bé ôm chân ông ta, gọi ba với giọng điệu ngây ngô, nhớ Trần Hương Lan khóc thảm thiết khi ông ta đưa tới trường mẫu giáo lần đầu tiên, nhớ tới Thế Duệ lau nước mắt khi Trần Hương Lan lấy Mộc Lai…
Đây là đứa con gái mà ông ta từng nâng trong lòng bàn tay.
Là đầu quả tim của ông ta đấy.
Cho dù bây giờ biết mình không phải là ba ruột của bà ta, nhưng nhiều năm như vậy, ông ta làm sao có thể xuống tay được?
Trần Hương Lan và Mộc Lai quỳ xuống, dập đầu ba cái. Trần Hương Lan khẽ nói: "Ba, con đi đây. Duyên phận đời này của chúng ta đã hết. Kiếp sau, con lại làm con gái của ba, cố gắng hiếu thảo với ba!"
Sau đó, bà ta được Mộc Lai đỡ, muốn rời khỏi.
Mộc Lai đột nhiên xoay người, áy náy nói: "Hạ Thế Duệ có lai lịch rất không đơn giản. Sau lưng ông ta còn có thế lực lớn, các người phải cẩn thận đấy. Bên cạnh ông ta còn có hai Võ tông nữa. Xin lỗi về chuyện đã làm trước đó."
Hai vợ chồng nói xong, cà nhắc rời khỏi nhà họ Trần, trước sau không quay đầu lại.
Trần Quốc Vinh được Trần Ngọc đỡ, cũng không nhìn Trần Hương Lan và Mộc Lai rời đi, giọng khàn khàn nói: "Bác Thần, cám ơn cháu. Nếu không nhờ có cháu thì nhà họ Trần đã xong rồi."
"Tôi chỉ vì mẹ tôi và Thanh Hà, không phải vì nhà họ Trần ông."
Vương Bác Thần không hề nể mặt. Theo anh thấy, sở dĩ nhà họ Trần xảy ra chuyện hôm nay hoàn toàn là do Trần Quốc Vinh mặc kệ.
Sau đó, anh nhìn về phía Hoa Mạnh Trường: "Tối nay, tôi nối chân cho ông."
Lúc này, Lão Ngô che ngực đi tới, nơm nớp lo sợ hỏi: "Xin hỏi cậu em, cậu, cậu đạt tới cấp Võ Vương à? Xin hỏi cậu em kế thừa từ sư phụ nào?"
"Ông còn chưa xứng để biết."
Vương Bác Thần lạnh lùng ném lại một câu, sau đó bế Dao Dao về phòng.
Lão Ngô lúng túng, hận không thể tìm lỗ kiến để chui vào. Nói thế nào mình cũng cùng vai vế với Trần Quốc Vinh, cũng xem như bậc trưởng bối, không ngờ lại bị khinh thường như vậy.
Theo vai vế, Vương Bác Thần còn phải gọi mình một tiếng ông, bây giờ không ngờ bị thế hệ con cháu sỉ nhục trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng ông ta không khỏi oán giận.
"Lão Ngô, ông đừng để ý. Tính thằng bé Bác Thần này là vậy. Ông cũng thấy đấy, nó thậm chí chẳng nể mặt tôi."
Trần Quốc Vinh thầm cười gượng nói một tiếng. Ông ta biết Vương Bác Thần cảm thấy hơi thất vọng về ông ta.
"Ha ha, ông yên tâm, tôi làm sao có thể chấp nhặt với một đứa trẻ."
Lão Ngô cười ha hả nói, chỉ là tiếng cười kia nghe rất gượng gạo.
"Chỉ dựa vào ông cũng muốn làm trưởng bối của sư phụ tôi à? Ông tính là gì chứ!"
Hoa Mạnh Trường không hề khách sáo nói. Ông ấy có phần đề phòng Lão Ngô này, luôn cảm thấy ông ta không giống người tốt.
Người này… không thành thật!
Chỉ là, ông ấy cũng lười hỏi đến.
Lão Ngô lập tức xị mặt ra, hừ một tiếng và quay đầu rời đi, mặc kể Trần Quốc Vinh giữ thế nào cũng không được.
"Ngài Hoa, lời ngài nói khiến người ta tổn thương đấy."
Triệu Thanh Hà bất đắc dĩ nói.
Hoa Mạnh Trường vội vàng nói: "Sư mẫu, ngài dạy phải. Chẳỉ là người này không thành thật, quá giả."
Sau đó, ông ấy quay đầu nhìn về phía Trần Quốc Vinh, nói: "Trần Quốc Vinh, ông quen biết người này bao lâu rồi?"
"Ba mươi năm rồi đấy. Ông yên tâm, ông ta không có vấn đề gì."
Trần Quốc Vinh thở dài. Vừa rồi, ông ta muốn hòa giải nhưng không có cách nào làm được.
"Ba mươi năm? Vậy ông đúng là mù rồi, cách nhìn người thật sự chẳng ra sao cả."
Hoa Mạnh Trường cười lạnh, châm chọc một câu.
"Sao ông lại nói vậy?"
Trần Quốc Vinh ngây người, không hiểu.
Hoa Mạnh Trường nói với vẻ trêu tức: "Nếu mắt ông không mù thì đáng lẽ phải sớm phát hiện ra người đó là một người phụ nữ chứ? Cho dù bà ta diễn không hề có sơ hở, thuật dịch dung cũng rất cao minh, nhưng còn chưa thoát khỏi mắt của tôi!"