“Cậu, cậu muốn giết tôi?”
Vương Hạo kinh sợ nhìn Vương Bác Thần, ông ta trước giờ chưa từng nghĩ, đứa trẻ năm đó bị ông ta vứt bỏ, có một ngày sẽ dùng loại tư thái này đứng ở trước mặt ông ta!
Ông ta càng chưa từng nghĩ rằng, đứa trẻ đó khi xuất hiện lần nữa sẽ khiến ông ta run rẩy như vậy!
Trái tim của tất cả mọi người đều vọt lên cổ họng!
Vương Bác Thần, muốn giết cha!
Đây là đại nghịch bất đạo!
Từ xưa đến nay, con giết cha, thần giết quân, là đại nghịch bất đạo, là sẽ bị người đời chửi rủa!
Hồ Quốc Trụ bị tái mặt, ông ta biết rõ thực lực của Vương Bác Thần. Vương Bác Thần của bây giờ, chỉ cần không làm ra chuyện trời giận người oán gì đó, vậy chính là công thần vạn cổ của nước R!
Nhưng ở mức độ nào đó, căn cơ hiện nay của Vương Bác Thần vẫn khá yếu, nội tình kém rất nhiều so với những gia tộc đỉnh lưu, thế gia hào tộc.
Cho nên Vương Bác Thần của bây giờ, một bước cũng không thể đi sai.
Nếu anh hôm nay giết Vương Hạo, danh tiếng mà anh tích lũy trong những năm nay, sẽ bị hủy hết.
Một danh tiếng tốt không dễ dàng tích lũy, nhưng muốn hủy hoại danh tiếng của một người quá dễ dàng.
“Đừng, tuyệt đối đừng.”
Hồ Quốc Trụ lên tiếng ngăn cản, nhưng ông ta biết, chuyện mà Vương Bác Thần một khi đã quyết định, không ai có thể thay đổi!
Tên cặn bã Vương Hạo này quả thật đáng chết, nhưng không nên, cũng không thể do Vương Bác Thần động thủ.
“Con giết cha, đây là chuyện sẽ bị trời đánh! Vương Bác Thần điên rồi, cái đồ điên này!”
Sắc mặt của Bắc Vinh Long tái nhợt, nghĩ tới chuyện vừa rồi mình còn không ngừng ngăn cản Vương Bác Thần thì không khỏi đổ mồ hôi lạnh cả người.
Vương Bác Thần không giết ông ta, thật là may mắn!
“Vương Bác Thần, cậu dám! Nó là ba của cậu!”
Vương Kinh Hồng thất thanh nói: “Nó cho dù trăm sai vạn sai, nó cũng là ba của cậu, cậu không có tư cách chỉ trích nó! Mạng của cậu là nó cho! Ai cũng có tư cách mắng nó giết nó, chỉ có Vương Bác Thần cậu là không có!”
Hồ Quốc Trụ thở dài.
Cho dù Vương Hạo có khốn nạn thế nào đi nữa, Vương Bác Thần cũng không thể động thủ.
Nắm đấm của Vương Bác Thần dừng ở trước mặt Vương Hạo.
Vương Hạo đã bị dọa không nói thành lời rồi, ông ta không ngờ Vương Bác Thần thật sự muốn giết mình.
Những người khác sợ hãi nhìn một màn này, không biết nên làm gì. Cũng không có ai dám khiêu khích Vương Bác Thần nữa, sợ Vương Bác Thần thật sự giết Vương Hạo!
Vương Bác Thần không quay đầu lại, quay lưng với mọi người, lạnh lùng nói: “Vương Kinh Hồng, ông nghĩ tôi sẽ để ý những thứ này sao?”
Trong giọng nói của Vương Kinh Hồng tràn ngập sự lạnh lùng: “Các người biết những năm nay tôi sống như nào không? Các người có biết những năm nay tôi liều cả mạng sống ra sức nâng cao thực lực của mình là vì cái gì không? Các người nghĩ rằng tôi vứt bỏ mọi thứ đổi lại một cái vinh dự lớn như này là vì cái gì?”
“Các người cho rằng tôi vì cái gì? Sự cố gắng không ngừng, sự bỏ ra không ngừng, tất cả mọi thứ đổi từ sự không cần mạng của tôi không phải là muốn chứng minh với người khác Vương Bác Thần tôi giỏi như nào, cũng không phải vì để người khác sùng bái Vương Bác Thần tôi vĩ đại như nào!”
“Tôi làm tất cả chuyện này, tôi làm tất cả chuyện này một cách không cần mạng, chỉ là để có một ngày, có thể đứng ở trước mặt nhà họ Vương, có thể đứng ở trước mặt Vương Hạo, đòi lại mọi thứ mà các người năm đó đã nợ mẹ tôi!”
“Bây giờ, Vương Bác Thần tôi đến rồi, tôi đến đòi nợ, các người lại nói ông ta là ba tôi, tôi không thể động vào ông ta ư?”
Nói tới đây, Vương Bác Thần đã cười, cười gằn!
“Hôm nay, tôi ngược lại muốn xem, Vương Bác Thần tôi có thật sự bị trời đánh hay không!”
“Tôi ngược lại muốn xem, hôm nay tôi diệt nhà họ Vương, có thật sự khiến trời giận người oán hay không!”
“Hôm nay, cho dù thần phật tức giận với tôi, thiên địa muốn diệt tôi, người quỷ từ bỏ tôi, tôi cũng phải giết Vương Hạo, an ủi vong linh trên trời của mẹ tôi!!!”