Mục lục
Thần Chủ Ở Rể - Vương Bác Thần - Triệu Thanh Hà (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mẹ nó, đúng là đồ không biết trời cao đất rộng!"

Trần Yên Nhiên có dáng vẻ rất xinh đẹp, nhưng những lời mà cô ta nói lại cực kỳ bẩn thỉu. Cô ta che mặt chỉ vào Vương Bác Thần, mắng như một người đàn bà chanh chua: "Mẹ nó, anh là thứ gì mà dám nói xằng nói bậy trước mặt Nhà họ Trần bọn tôi cơ chứ! Mấy người toàn là lũ nghèo khổ, ai mà không biết mấy người chạy đến đây ăn uống chùa cơ chứ? Bậc bề trên?"

Trần Yên Nhiên nhổ một bãi nước bọt xuống đất, ánh mắt ghê tởm như đang nhìn một bãi phân, mắng: "Một đám nghèo khổ, không biết xấu hổ bỏ trốn theo người khác, không nhìn lại dáng vẻ vẻ ngu ngốc của mình à mà dám nhận là bậc bề trên của Trần Yên Nhiên tôi? Lúc trước còn muốn đàn ông…"

"Cô mắng thêm một câu nữa thử xem?"

Vương Bác Thần nhìn chằm chằm Trần Yên Nhiên với ánh mắt hung ác.

Trần Yên Nhiên sợ đến mức vội vàng trốn sau lưng Trần Vinh, cô ta không ngờ sao một người nghèo khổ mà lại có ánh mắt đáng sợ đến như vậy.

Trần Ngọc cười tự chế giễu, bà cho rằng chỉ cần mình chịu cúi đầu khuất phục thì nhà mẹ đẻ sẽ chấp nhận bà, vì dù sao họ cũng là người một nhà.

"Bác Thần, thôi bỏ đi."

Thế nhưng, khi quay về bà mới nhận ra, chẳng có ai chào đón bà.

Chưa tính đến Trần Hương Lan, vì dù sao năm đó người phụ nữ này cũng là một con điếm trà xanh, bà ta vẫn luôn ganh ghét bà.

Nhưng bây giờ, anh cả cũng lạnh nhạt với bà như vậy, ngay cả cháu gái ruột của bà cũng chẳng để ý đến tình thân.

Bà cảm thấy hơi hối hận khi đến đây.

Ở Hà Châu với gia đình bốn người của mình chẳng lẽ không tốt hay sao? Không nên đến đây để tự rước lấy nhục, lại còn khiến con gái và con rể bị liên lụy.

Quả thật bà đã quá sai rồi.

Nên biết, năm đó bọn họ coi bà như công cụ để liên hôn, mà bà lại làm trái lời thì sao bọn họ có thể vui vẻ hòa đồng với bà được cơ chứ?

Trần Ngọc kéo Vương Bác Thần ra sau lưng bà, nói: "Bác Thần, không cần tức giận vì bọn họ, như thế là sỉ nhục thân phận của con!"

Đúng vậy, con rể của bà là người thay thế cho Thần chủ, từng chắn đạn cho Thần chủ. Nếu chỉ vì bà mà để tiên tử bị mấy kẻ này sỉ nhục, mấy kẻ này, xứng sao?

Con rể của bà là người có công với Nước R, tranh luận với mấy người này chỉ bôi nhọ nó!

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên bà cảm thấy tự hào. Trần Ngọc chỉ nghĩ, những người này đàng thương nhưng cũng thật đáng buồn. Khí thế như đại tiểu thư lại xuất hiện trên người bà, bà nói với giọng lạnh lẽo và kiêu ngạo: "Trần Vinh, Trần Ngọc tôi quay về chỉ vì tôi muốn về, không phải do Nhà họ Trần mấy người giỏi giang! Anh nhớ kỹ cho tôi, tôi về Nhà họ Trần là tôi cho Nhà họ Trần các người một cơ hội!"

Tất cả mọi người đều ngẩn người!

Giọng điệu của người phụ nữ này thật lớn!

Quần áo cả nhà bà mặc còn chẳng quý giá bằng áo khoác ngoài của cô Yên Nhiên, thế mà bà ta lại dám nói như vậy!

Ai cho bà ta lá gan đó?

"Ấy? Đây chẳng phải là cô Trần Ngọc, cô cả Nhà họ Trần trước kia đã chạy theo một người đàn ông lang thang đó sao?"

"Đúng vậy, anh vừa nói thế tôi cũng nghĩ đến. Năm ấy cô cả Nhà họ Trần bỏ trốn cùng với Triệu Hồng Chí, không ngờ thế mà bây giờ lại quay về."

"Chẳng trách sắc mặt Trần tổng trông rất xấu, hóa ra là bà ta."

Rất nhiều người khe khẽ xì xào bàn tán.

Năm đó cô cả nhà họ Nhà họ Trần có danh tiếng lẫy lừng.

Nghe thấy mấy lời đó, sắc Trần Vinh lại càng trở nên xấu hơn, ông ta đen mặt nói: "Nghe thấy không? Nỗi nhục này đều là cô mang đến cho Nhà họ Trần!"

Lúc này Trần Yên Nhiên cũng mới tỉnh táo lại, cô ta vọt đến trước mặt Trần Ngọc rồi thét chói tai, mắng: "Hóa ra là bà, bà là nỗi nhục của Nhà họ Trần! Bây giờ bà còn dám đến tận cửa, đến đây có âm mưu gì! Bà dẫn theo đứa con hoang mà bà sinh đến nhà tôi chẳng phải để lửa tiền hay sao? Cút nhanh, kể cả có xin cơm cũng đến nơi khác mà xin, nhà bọn tôi không thông cảm cho các người đâu!"

"Nghe nói bà khắc chết chồng, bây giờ bà bảo vệ con rể mình như vậy, có khi nào bà có gì đó với con rể hay không? Có khi mẹ con mấy người sống chung chồng. Bà không biết xấu hổ như thế, có khi buổi tối còn hầu hạ người đàn ông lang thang này cùng với con gái bà!"

Bốp!

Trần Yên Nhiên vừa mới nói xong, trên mặt lại bị ăn một cái tát thật mạnh.

Người ra tay là Trần Ngọc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK