Triệu Thanh Hà nhịn cơn tức giận lại, nói: “Tôi quản lý tập đoàn Trần Thị, đây là lời dặn dò của ông ngoại, các người muốn tranh quyền thì đừng nói chuyện ra vẻ đường hoàng khiến người khác ghê tởm như vậy. Trừ khi ông ngoại lên tiếng, nếu không, các người dập tắt ý muốn này đi.”
"Tại sao ông ngoại lại để tôi quản lý tập đoàn Trần Thị? Chính là vì bất mãn, hận rèn sắt không thành thép với các người, các người khiến ông ấy thất vọng cực độ rồi. Tôi cười nhạo các người thật là một đám ếch ngồi đáy giếng, cái gì cũng không biết, chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, chỉ nhìn chằm chằm vào chút lợi nhỏ trước mắt.”
"Cậu, cậu là con trai cả của ông ngoại, nhưng tại sao hiện tại ông ngoại không để cậu nắm quyền? Chính là vì cậu quá yếu đuối, cậu quá dễ bị khống chế. Nhà họ Trần giao vào tay cậu sẽ chỉ lụn bại, vì vậy ông ngoại không có lựa chọn nào khác ngoài việc giao cho mẹ tôi và tôi quản lý trước.”
"Thân là người nối nghiệp của ông ngoại mà đến chút chuyện này cậu cũng không nhìn thấu, lại còn bị người khác xúi giục cướp quyền ở đây, thật là cực kỳ ngu xuẩn.”
Lời nói của Triệu Thanh Hà không chút nể tình, vạch trần mục đích thực sự của những người này ra.
Ngay lập tức, không ít người tức giận ra mặt, đặc biệt là Trần Vinh mặt đỏ bừng bừng khi bị cháu gái ngoại thuyết giáo trước mặt nhiều người như vậy.
Ông ta tức giận nói: “Triệu Thanh Hà, cô là đồ không biết liêm sỉ, nể tình ông cụ nên mới giữ cho cô chút thể diện, không vạch trần những chuyện cũ ghê tởm kia của cô. Vậy mà cô lại không biết tốt xấu, vậy thì đừng trách bọn tôi vô tình. Đây là do cô tự chuốc lấy. Cô giống hệt mẹ cô, thèm muốn đàn ông đến phát điên, chưa kết hôn mà đã có thai, mất mặt đến tận cửa nhà rồi, ai mà chẳng biết danh tiếng của các cô hôi thối như thế nào chứ? Có thể để cho các cô vào cửa nhà họ Trần đã là khoan hồng độ lượng lắm rồi. Bây giờ còn muốn quản lý nhà họ Trần, ai cho cô mặt mũi đó?”
"Cô đắc tội với cậu Tống, bản thân cô muốn chết thì đừng kéo bọn tôi vào, cậu Tống bảo cô ngủ cùng, đó chính là coi trọng cô, đó chính là ban ơn cho cô. Với thân phận của cậu Tống, ngủ với cô chính là ban thưởng cho cô rồi, cô lại còn dám từ chối, còn dám tát cậu Tống trước mặt mọi người, cô thật là không biết sống chết.”
Triệu Thanh Hà tức giận đến run cả người, cô không ngờ rằng người nhà họ Trần lại ác độc như vậy.
Tất cả những gì cô làm đều là vì gia đình họ Trần!
Nhưng những người này thì sao? Không những không hỗ trợ, ngược lại còn gây cản trở.
Trần Quốc Vĩ nói với giọng điệu coi trời bằng vung: “Triệu Thanh Hà, cô chỉ là một chiếc giày rách mà thôi, nhà họ Triệu bị cô hại đến nhà tan cửa nát, bây giờ cô còn muốn đến hãm hại nhà họ Trần? Ngay cả người nhà của cô cũng chê cô bẩn, đuổi cô ra khỏi cửa, cô còn có mặt mũi ngồi đây sao? Nếu là trước đây thì cô sớm đã bị nhốt trong lồng heo rồi. Hiện tại còn dám xúc phạm tới người bậc trên, ai cho cô dũng khí vậy?”
Trần Quốc Vĩ lãnh đạm nói: “Nói nhiều cũng vô ích, đây là quyết định của toàn bộ người nhà họ Trần. Chỉ cần 2/3 số người của nhà họ Trần đồng ý, Hội nguyên lão sẽ có quyền thay thế gia chủ, bao gồm cả người phụ trách tập đoàn. Nếu cô đã muốn cấu xé nhau rồi, vậy chúng tôi cũng không cần phải giữ thể diện cho cô nữa.”
Có hai vị nguyên lão Trần Quốc Vĩ và Trần Quốc Cường dẫn đầu, những người khác của nhà họ Trần cũng không giả vờ nữa, lần lượt lộ ra bộ mặt kinh tởm.
Cháu trai của Trần Quốc Cường, Trần Bằng Trình, nói với vẻ mặt ghê tởm: "Triệu Thanh Hà, cô thật là không biết điều, vốn dĩ mọi người muốn giữ cho cô chút thể diện để cô tự mình lui xuống, nhưng cô lại không biết tốt xấu, cứ khăng khăng nhúng tay vào chuyện của nhà họ Trần. Cô chẳng qua chỉ là một con đĩ thối nát mà cũng có tư cách nhúng tay vào chuyện của nhà họ Trần sao?”
"Triệu Thanh Hà đã hủy hoại thanh danh của nhà họ Trần, gây ra rắc rối lớn cho nhà họ Trần, đã không còn thích hợp để quản lý tập đoàn Trần Thị nữa. Ông hai, ông ba, không cần phí lời với cô ta, trực tiếp đuổi thẳng khỏi gia tộc đi.”
"Gia đình này chính là lũ sâu mọt, cho rằng mình có chút sản nghiệp ở thành phố Hà Châu mà dám chỉ tay năm ngón ở nhà họ Trần? Thứ gì vậy chứ, so với Ma Đô, thành phố Hà Châu có khác gì nông thôn chứ? Một gia đình quê mùa, dựa vào cái gì mà nhúng tay vào chuyện của nhà họ Trần?”
"Đúng vậy, nếu không phải con tiện nhân vô liêm sỉ này đắc tội với cậu Tống, nhà họ Trần chúng ta cũng không đến bước đường như hiện tại. Từ sau khi gia đình bọn họ đến đây, trong nhà xảy ra biết bao nhiêu chuyện? Gia đình này chính là sao Chổi, mau chóng đuổi đi đi.”