Mục lục
Thần Chủ Ở Rể - Vương Bác Thần - Triệu Thanh Hà (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước ra từ trang viên nhà họ Lâm, Tam Thế Tổ vẫn chưa thể khôi phục lại sau cú sốc cực lớn.

"Anh Thần, tổng tài sản của nhà họ Lâm thực sự có 9 triệu tỷ? Thật sự là được truyền thừa từ lâu trước đó?”

Những chuyện này đối với anh ta mà nói, quả thực quá hoang đường rồi, mặc dù anh ta biết sự tồn tại của giới võ đạo, cũng biết võ hoàng, nhưng gia tộc truyền thừa hàng ngàn năm, vẫn là lần đầu tiên gặp.

Đặc biệt là trước đây trong mắt anh ta, nhà họ Lâm chỉ là một sự tồn tại không đáng để quan tâm, nhưng không ngờ lại là một quái vật biển sâu.

"Ít gặp thì gì cũng lạ, nhà họ Cổ chúng tôi cũng truyền thừa chín trăm năm rồi, rất kỳ quái sao?”

Cổ Linh Linh nói với vẻ quen quá hóa thường, khinh thường nhìn Tam Thế Tổ.

"Tình cảm nhạt rồi, cô cũng chưa từng nói với tôi.”

Bao Chức nhìn Cổ Linh Linh với vẻ oán hận.

Ninh Danh cười nói: “Có một số thứ ngay cả ba cậu cũng không rõ chứ đừng nói là cậu.”

Bao Chức cũng không phải là kiểu người luyên thuyên, cười haha và hỏi: “Anh Thần, vậy tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Vương Bác Thần nhìn anh ta chằm chằm, nói: “Cậu về nhà đi, về nhà cấm dục một năm, nếu không mạng sống khó giữ.”

"Hả?"

Bao Chức nhìn thấy Vương Bác Thần không giống như đang đùa, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ hỏi: “Anh Thần, thật sự nghiêm trọng như vậy sao?”

Vương Bác Thần không nói gì, nhìn về phía Cổ Linh Linh, nói: "Cuộc hôn nhân đã bị hủy rồi, cô cũng về nhà đi, trong khoảng thời gian này đừng ra ngoài.”

Trong lòng Ninh Danh chấn động, ông ta dự cảm được sự việc không đơn giản như vậy.

Nếu không, thiên chủ sẽ không nói ra những lời này.

Cổ Linh Linh nói với vẻ kinh ngạc: “Tại sao vậy anh Vương, em đây vừa mới ra ngoài chưa bao lâu, bây giờ lại phải trở về sao?”

"Tất cả đều trở về hết đi, việc tôi phải làm tiếp theo đây, mọi người tham gia vào cũng không có lợi ích gì cho mọi người cả.”

Vương Bác Thần nói xong, không thèm quay đầu lại mà rời khỏi.

Trước đây không biết những thứ đó nên không quan tâm lắm.

Nhưng hiện tại, sau khi biết được tất cả những chuyện này đều là một ván cờ, sau khi biết được người mình phải đối mặt là loại người khổng lồ như thế nào, sâu trong lòng Vương Bác Thần cũng cảm thấy một chút tuyệt vọng.

Anh không biết lần này có khả năng chiến thắng không, chỉ có thể liều mạng.

Anh không muốn vì mình mà liên lụy đến những người vô tội như Bao Chức, ngay cả là vợ anh Triệu Thanh Hà, hiện tại anh cũng định không làm phiền nữa, để người của Thiên Thần Các âm thầm bảo vệ.

Thế lực mà anh phải đối mặt quá mạnh, nếu lần này anh không chết, anh sẽ dốc sức bù đắp cho vợ con.

Nếu chết, vậy thì là chết rồi.

"Trở về đi, cậu Vương là muốn tốt cho các người.”

Ninh Danh có thể hiểu được một số nỗi khổ tâm của Vương Bác Thần, Vương Bác Thần gánh vác quá nhiều thứ, mặc dù không rõ cho lắm nhưng cũng có thể lờ mờ đoán được sức mạnh phía sau thế gia hào tộc khủng khiếp như thế nào.

"Ông Ninh, cháu…”

Cổ Linh Linh nhìn Vương Bác Thần rời đi, nóng ruột đến mức nước mắt sắp rơi xuống.

Ninh Danh xoa xoa đầu cô ta: “Thứ cậu Vương phải đối mặt không phải là thứ mà các người có thể tưởng tượng được, cũng không phải là thứ mà các người có thể giúp được. Cô bé, tôi biết cô muốn nói gì, cậu Vương là rồng giữa bầy người, cậu ấy không muốn liên lụy các người. Tôi cũng biết cô có ý với cậu Vương, nhưng tôi hy vọng cô hãy suy nghĩ cho kỹ, loại người như cậu Vương thành thì lưu danh vạn cổ, bại thì xương cốt không còn. Đến cả vợ con mình, cậu ấy cũng đã không muốn làm phiền nữa, cô đừng thêm gánh nặng cho cậu ấy nữa. Là của cô, tự nhiên sẽ là của cô, không ai cướp đi được. Không là của cô thì cho dù cô có nỗ lực thế nào đi nữa cũng không nắm được.”

Cổ Linh Linh chán nản một hồi, thầm hận bản thân vô dụng.

Bao Chức bĩu bĩu môi: “Đợi tôi ra khỏi nhà, tôi nhất định phải theo anh Thần đi mở mang kiến thức về kẻ ăn chơi trên đời, tôi muốn trở thành người đàn ông đệ nhất ăn chơi trong thiên hạ, hiện tại tôi mới phát hiện so với gia tộc như nhà họ Lâm, tôi chả là cái thá gì, ngay cả kẻ ăn chơi hạng ba cũng không phải. Mẹ nó, tôi cũng muốn làm màu.”

Khóe miệng Ninh Danh nhếch lên một cái, lười để tâm đến Bao Chức, vội vàng chạy theo Vương Bác Thần.

"Vương Bác Thần, đoán xem tôi là ai?"

Vương Bác Thần nhận được một cuộc gọi từ một người phụ nữ, giọng nói có chút quen thuộc, nhưng anh lại không biết đối phương là ai, cau mày nói: “Ai?”

Người phụ nữ cười làm nũng, nói: "Cậu đoán đi, người ta nói ra lại không thú vị nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK