“Mẹ, chúng ta phải làm gì đây?”
Sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Trần, Trần Hương Lan thật sự hoảng hốt, không có nhà họ Trần, bà ta chẳng là cái gì nữa cả.
“Nếu không vì con ngu xuẩn vội vàng thừa nhận, chuyện cũng sẽ không phát triển đến bước này.”
Tưởng Mẫn trừng bà ta: “Đợi tin tức của A Lai đi.”
Trần Hương Lan vội hỏi: “Mẹ, A Lai đi đâu thế? Ông ta sẽ không bỏ lại chúng ta rồi chạy mất chứ? Trạch Khôn đâu? Sao cũng không thấy cậu ta đâu cả.”
Trên khuôn mặt già nua của Tưởng Mẫn đầy sự độc ác, bà ta lạnh lùng nói: “Nếu Trần Quốc Vinh vô tình như thế thì đừng trách mẹ trở mặt! Bây giờ mẹ cho con biết, Trần Quốc Vinh không phải ba của con, ba ruột của con và Trạch Khôn tên là Hạ Thế Duệ . Bây giờ ông ấy đang rất phát triển ở nước ngoài, mấy năm trước có phái người liên lạc với mẹ.”
Trần Hương Lan ngạc nhiên trợn tròn mắt, nhìn Tưởng Mẫn với vẻ khó tin.
Trong một thoáng, bà ta không thể tin đây là sự thật.
Bà ta không phải người nhà họ Trần?
Trần Quốc Vinh không phải ba ruột của bà ta?
“Mẹ, mẹ…”
Trần Hương Lan không ngừng run rẩy, tin tức này quá khiếp sợ với bà ta!
Bây giờ bà ta đã bốn mươi mấy tuổi, lại được mẹ ruột cho biết rằng ba ruột là người khác!
Tưởng Mẫn thù hận nói: “Từ sau khi mẹ gả vào nhà họ Trần, Trần Quốc Vinh vẫn luôn đề phòng mẹ, chưa từng cho mẹ đụng vào chuyện làm ăn, đề phòng với mẹ cả về tài sản! Ông ta bất nhân thì đừng trách mẹ bất nghĩa! Đây đều là lỗi của ông ta, nếu không vì ông ta vẫn luôn đề phòng thì mẹ cũng sẽ không ở bên Hạ Thế Duệ !
“Hừ, bây giờ đứa con hoang Trần Ngọc kia trở về, còn dẫn theo Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần. Trần Quốc Vinh muốn giao nhà họ Trần cho bọn họ, hoàn toàn không coi mẹ ra gì! Mẹ khổ cực nhiều năm như thế là vì cái gì? Quay đầu nhìn lại chẳng có gì cả, tại sao mẹ còn phải niệm tình chứ? Đây đều là lỗi của Trần Quốc Vinh, là ông ta ép mẹ!”
Trong mắt Tưởng Mẫn tràn đầy sự độc ác, nhưng bà ta lại cảm thấy mình không hề làm sai.
Dù năm đó giật chồng người khác, bà ta cũng không thấy bản thân có lỗi.
Trần Hương Lan không dám nói một lời, cũng thật sự không biết nên nói gì.
Bà ta mắng Triệu Thanh Hà là con hoang, mắng Vương Bác Thần là đồ tạp chủng, nhưng bây giờ bà ta mới biết, bà ta mới chính là con hoang!
Tưởng Mẫn hoàn toàn không thấy hối hận, dù đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng vì chăm sóc tốt, trên mặt cũng không có bao nhiêu nếp nhăn, cho nên trông không khác người bốn mươi năm mươi tuổi là mấy.
Bà ta cười lạnh lùng: “Đàn ông phụ nữ, ai không có nhu cầu? Mẹ là một người tự do, cả đời mẹ theo đuổi tự do, ở bên ai sinh con với ai đều là sự tự do của mẹ! Huống hồ năm đó mẹ đi tìm Hạ Thế Duệ đều là vì Trần Quốc Vinh bận rộn nên lạnh lùng với mẹ, mẹ cũng có nhu cầu, Trần Quốc Vinh không thể quan tâm mẹ thì sẽ có người khác quan tâm. Huống hồ mẹ và Hạ Thế Duệ mới yêu nhau thật lòng!
“Bây giờ, ba của con Hạ Thế Duệ phát tài ở nước ngoài, tài sản hơn sáu trăm nghìn tỷ, mạng lưới quan hệ rộng lớn, vinh quang trở về! Mẹ muốn khiến nhà họ Trần biến mất khỏi thế gian này!”
Trần Hương Lan nhìn mẹ với ánh mắt hoảng sợ, bà ta biết mẹ muốn nắm giữ nhà họ Trần, muốn lấy được tài sản của nhà họ Trần, nhưng lúc đó bà ta vẫn chưa biết thân thế của mình.
Bây giờ biết bà ta và nhà họ Trần không có quan hệ gì, mà mẹ của bà ta vẫn muốn tranh giành tài sản của nhà họ Trần, như thế…
Tưởng Mẫn lạnh lùng nhìn bà ta, cười khẩy: “Con đoán không sai, mẹ muốn chiếm đoạt tất cả tài sản của nhà họ Trần, sau đó đưa cho Hạ Thế Duệ .”
Nói đến đây, Tưởng Mẫn cắn răng nghiến lời: “Đều tại hai đồ tạp chủng Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần phá hoại chuyện tốt của mẹ, nếu không thêm một năm nữa là mẹ sẽ thành công rồi! Dù bây giờ vẫn chưa hoàn toàn chiếm đoạt, nhưng mẹ đã nắm giữ được không ít. Hạ Thế Duệ đã trở về nước, đây là món quà mẹ tặng cho ông ấy!”
Trần Hương Lan cảm thấy vô cùng sợ hãi!